“ Không cần đâu.” Một nữ tử tuổi trên hai mươi mặc võ phục, một chiếc quần ống chẽn gọn gàng, dáng người cao ráo, đôi mày rậm đường nét cương nghị, da nàng hơi ngăm đen, tuy không quá mức xinh đẹp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn đầy sức sống.
Đặc biệt là vóc người đầy đặn, thân dưới thon dài, toàn thân mặc áo bó đỏ rực, phơi bày đường cong đẹp đẽ của cơ thể, hết sức nóng bỏng mê người.
Nhìn là thôi cũng biết nàng chính là Hồng Nương Tử trong truyền thuyết rồi, từ sơn đạo ngoằn nghèo đi lên ngọn đồi họ dựng trại, đón con trong lòng Tiểu Sở, cô bé ngửi thấy mùi sữa thế là khóc òa lên.
Hồng Nương Tử kéo lệch một bên áo, lộ ra bầu ngực căng sữa, đút núm vú vào cái miệng nhỏ đói khát, vẻ mặt đầy thê lương làm nàng lúc này dù thế nào cũng chẳng thể ôn nhu được: “ Hắn chạy rồi, qua sông rồi, ta vốn có thể bắn chết hắn, rốt cuộc không ra tay được.”
Tiểu Sở nghiến răng: “ Tỷ không làm được thì để muội giết tên phụ bạc đó.”
Hồng Nương Tử cười buồn bã: “ Muội muội à, muội còn nhỏ, chưa hiểu đâu.”
“ Có cái gì phải hiểu, nói cho cùng là tỷ tìm nam nhân không đúng, hai người lang chạ bao bâu, cả con cũng sinh ra rồi, đến danh phận cũng không có, người ta chẳng có gì ràng buộc cho nên thoải mái chạy ....”
“ Im mồm.” Phùng Anh vỗ bàn quát lớn, Hồng Nương Tử cúi đầu không nói:
Tiểu Sở ủy khuất ngậm mồm lại, nhưng nhìn mặt là biết không phục.
Cái tên Lý Tín đó nàng gặp lần đầu là biết không phải thứ tử tế, đôi mắt như trộm quét trên người mình, không để ý tới Hồng Nương Tử ở bên cạnh. Thấy tiểu thư tới, hắn chuyển sang ân cần với tiểu thư, loại khốn kiếp như thế nàng hận không rút súng bắn chết hắn từ ngày đầu.
“ Hồng Nương Tử, thời gian này cứ để ta thống lĩnh đại quân, tỷ ở bên Doanh Doanh nhiều hơn đi.”
“ Không được, không có thời gian, Lý Tín đi rồi, hắn mang theo tất cả bí mật của chúng ta. “ Hồng Nương Tử lắc đầu, Phục Ngưu Sơn địa thế chật hẹp, 6000 người bọn họ mắc kẹt ở đây vốn đã nguy hiểm rồi, giờ bị lộ bí mật chỉ còn đường chết:” Kế hoạch phá vây chúng ta định ra trước đó không dùng được nữa.”
Phùng Anh quyết đoán nói:” Vậy đi Hắc Phong Lĩnh.”
Hồng Nương Tử cả kinh, bế con đứng bật dậy:” Hắc Phong Lĩnh sao, nơi đó chỉ đủ một người đi qua.”
“ Đúng thế, đi Hắc Phong Lĩnh, vứt bỏ lại toàn bộ quân nhu, chiến mã, thậm chí là người già yếu, tập trung toàn bộ tinh binh, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm huyện Tây Hạp, tiếp đó cướp huyện Tích Xuyên, lấy được hai nơi này là chúng ta sẽ tạm thời được yên ổn.”
“ Nằm kế huyện Tây Hạp là huyện Thương Lạc, nơi đó thuộc địa bàn của huyện Lam Điền rồi, nam nhân của muội có đáng tin không đấy.”
“ Dựa núi núi đổ, dựa người người đi, chúng ta không cần phải đem hi vọng gửi gắm vào sự thương xót của người khác, huống hồ giờ chúng ta là tặc khấu, huynh ấy là quan viên, ta không muốn kéo huynh ấy xuống nước.” Phùng Anh khẽ lắc đầu, cục diện của các nàng không tốt chút nào, Lý Hồng Cơ bại, Trương Bình Trung đầu hàng, các đại quân khác không nhận chiêu an thì trốn trong thâm sơn cùng cốc sống thoi thóp, chỉ có các nàng là còn tranh đấu với quan phủ:” Cứ làm thế đi, chúng ta xuất binh Hắc Phong Lĩnh, đánh cho Tả Lương Ngọc trở tay không kịp, hơn một vạn binh mã của ông ta không thể nào phong tỏa hoàn toàn Phục Ngưu Sơn.”
Tiểu Sở thấy tiểu thư nhà mình nói hùng hồn như thế, quên cả sự nghiệp thành thân rồi, cuống lên nói nhỏ:” Tiểu thư, tân lang đang đợi tiểu thư về động phòng đấy.”
Không ngờ nhất thời gấp gáp nói hơi lớn làm Hồng Nương Tử nghe thấy, phì cười bế khuê nữ đã bú no lăn ra ngủ giao cho Tiểu Sở:” Trông cho ta, Phùng Anh, lần này đột kích huyện Tây Hạp để ta đi cho nếu như ta chiến tử, đứa bé sẽ thành con của muội.”
Phùng Anh lạnh lùng nói:” Con ai người đó nuôi, nó không có cha rồi, không thể mất luôn mẹ, trận chiến này ta đi.” Nói rồi rời quân doanh, nói với lão tốt Thích gia quân:” Thổi tù, tập hợp, ta muốn nói chuyện.”
Lão tốt lấy ra cái tù bằng đồng, ngửa cổ hướng lên trời thổi vang một hồi tù dài, chẳng mấy chốc nghĩa quân tản mác khắp nơi quy tụ dưới đồi đất nơi Phùng Anh đang đứng.
Phùng Anh mặc đồ nam, không che mặt, thân trên là áo giáp nửa thân đặc chế phối hợp mảng hộ tâm bằng sắt, còn lại bằng da để giảm trọng lượng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu xanh lục nhạt, để lộ đôi ủng da trâu, đợi đông đủ rồi mày liễu nhướng lên hắng giọng nói: “ Chúng ta bị bao vây rồi, bị một vạn sáu ngàn đại quân của Tả Lương Ngọc bao vây, vũ khí của chúng ta không tốt bằng địch, nhân số của chúng ta không nhiều bằng địch, ta hỏi các ngươi, các ngươi có sợ không?”
“ Không sợ. “ Tiếng hô nối nhau rung chuyển sơn cốc:
Nghĩa quân của Phùng Anh và Hồng Nương Tử cũng không khác nhiều những nghĩa quân kia, so với việc nói là quân đội, chẳng bằng nói là đám người kéo theo cả nhà đi kiếm ăn.
Chỗ khác biệt duy nhất là ở chỗ nơi này có hơn một nghìn người tạo thành lực lượng trung kiên nhất, đó chính là tàn bộ Thích gia quân.
Đáng tiếc những người này tuổi khá cao rồi, nhiều người râu tóc hoa râm hỗn tạp trong đám nghĩa quân, làm người ta không khỏi lo lắng cho sức chiến đấu của họ.
Có điều vũ khí sứt mẻ cũ kỹ, khải giáp toàn vết xước luôn nhắc nhở người ta rằng, bọn họ là vương giả trên chiến trường năm xưa.
Bây giờ tất cả những người có sức chiến đấu nhất đều tụ tập xung quanh Phùng Anh, nghe nàng giảng giải mục đích lần tác chiến này.
Thủ lĩnh lão binh Bành Thọ hơi lắc đầu, thấy kế sách của nàng quá đương nhiên rồi, khi người khác đều hăm hở đi chuẩn bị, chỉ có ông già một tay này ở lại.
“ Huyện Tây Hạp có ba nghìn dân tráng, quan binh nghìn rưỡi, với đao khách, tiêu sư đủ loại lâm thời triệu tập lại, nhân số hẳn quá 5000. Đám người này theo quân lệnh Tả Lương Ngọc, chắn phía chính diện Hắc Phong Lĩnh, nên chúng ta muốn đột phá về phía tây nam, trước tiên phải đánh bại những kẻ này.”
“ Tây Hạp huyện lệnh Tả Thâm là cháu bản tộc của Tả Lương Ngọc, nên đừng ảo tưởng người này sẽ bỏ thành chạy trốn, cho nên mới nói, đây là cuộc ác chiến. Tiểu thư, huyện Tây Hạp đúng là giàu có hơn các huyện xung quanh một chút, nhưng Tả Lương Ngọc cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi, nên bày trọng binh phòng chúng ta, lão nô cho rằng đó không phải là mục tiêu tốt.”
Phùng Anh nhặt từ dưới đất lên một cục đá nhỏ đặt lên tảng đá lớn, nói:” Đây là đoàn luyện.”
Rồi lần lượt nhặt lên hai cục đá nữa nhỏ dần:” Đây là đao khách, tiêu sư lâm thời chiêu mộ, cuối cùng nhỏ nhất là quan binh. Bành gia gia, người nghĩ vì sao Tả thâm lại bài binh bố trận như vậy?”
“ Hắn không yên tâm đoàn luyện, cũng không tin đao khách, cho nên lấy quan binh làm hậu trận.” Bành Thọ là người kinh nghiệm nhìn một cái là hiểu ra ngay:
“ Hắn xếp trận vậy là sai rồi, đáng lẽ phải là quan binh, đoàn luyện rồi mới là đao khách.”
Phùng Anh gạt cục đá to nhất trên cùng đi:” Đoàn luyện nhìn thì đông nhưng lại là lực lượng yếu kém nhất, chúng ta toàn tinh binh, phải đánh mạnh ngay từ đầu, đoàn luyện ắt vỡ trận quay đầu chạy ngay. Đao khách là vũ phế vật mạnh ai nấy đánh, càng là loại cơ hội, thấy đoàn luyện chạy rồi, chúng không dại gì mà bán mạng, mà quan binh không để chúng chạy, khi đó là quân ta, đoàn luyện, đao khách đánh quan binh.”
Bành Thọ trầm ngâm:” Về lý thuyết thì đúng vậy, nhưng quá nguy hiểm, giả sử đoàn luyện không hèn nhát như tiểu thư nghĩ, một khi chúng ta bị chúng quấn lấy, Tả Thâm ắt xua đám đao khách lên tấn công, lúc đó trận địa hỗn loạn vừa vặn để đám người này phát huy, lại thêm quan binh áp trận, chúng ta không ai thoát được.”