Phùng Anh lấy cành cây vạch cái bản đồ đơn giản trên mặt đất:” Kề sát huyện Tây Hạp là Thương Lạc.”
Bành Thọ thở hắt ra:” Tiểu thư, Vân thị sẽ không xuất binh đâu, đây là chuyện không thể nào.”
Phùng Anh sao không hiểu điều ấy, nàng ở huyện Lam Điền tuy chưa lâu, nhưng Vân Chiêu không ngăn cấm nàng tìm hiểu, nên nàng không lạ gì phương thức mở rộng địa bàn của huyện Lam Điền không dùng binh lực, mà là thẩm thấu cùng ăn mòn.
Chỗ lợi hại nhất của Vân thị mà nhiều người có lẽ chưa để ý, đó chính là bọn họ nắm giữ thư viện Ngọc Sơn có thể liên tục cung cấp cho họ nhân thủ tinh anh nhất.
Thư viện Ngọc Sơn mới đầu chỉ dạy con cháu Vân thị hoặc những đứa bé họ mua về, về sau khi cuộc sống ở Quan Trung ổn định dần, ngày càng nhiều người tới thư viện cầu học, chỉ cần thông qua được khảo thí thì thư viện đều nhận.
Vân thị năm ngoài còn dùng tiền mua được số lượng lớn hạn ngạch công sinh, khi đó nàng đã chứng kiến cảnh thư viện Ngọc Sơn trao tư cách cống sinh cho học sinh thư viện.
Nàng nghĩ, hoàng đế mà nhìn thấy cảnh tượng long trọng trang nghiêm đó, thấy hàng trăm học sinh đứng dưới đài nhìn từng người tiếp nhận tư cách cống sinh mà triều đình bản rẻ, ắt không ngủ được.
Huyện Tây Hạp là yếu đạo từ Quan Trung thông tới Hà Nam, với thủ đoạn của Vân Chiêu, làm sao có chuyện y sẽ bỏ qua.
Những học sinh thư viện quê huyện Tây Hạp về tới quê mình bọn họ sẽ làm gì, nhất định là sẽ nghĩ cách sớm đưa quê mình nạp vào địa bàn của huyện Lam Điền, thế nên nàng tin, Tả Thâm cùng lắm thì khống chế được huyện thành thôi, còn thôn quê đã là địa bàn của huyện Lam Điền rồi.
Đây là thủ đoạn dùng thôn quê bao vây thành thị, nhìn Tây An là rõ, Vân Chiêu không thèm chiếm quyền khống chế nơi đó, duy trì hệ thống quan viên Đại Minh, thực tế ra sao ai cũng rõ.
Bành Thọ không quá để ý mấy điều sâu xa mà Phùng Anh nói, cái gì mà học sinh, cống sinh, lại còn ăn mòn rồi kiểm soát, nó quá cao cấp so với một ông già nửa đời làm quan binh, nửa đời làm cường đạo như ông ta.
Nếu đứa bé này đã quyết tâm đánh huyện Tây Hạp, đồng thời có đầy đủ lý do, ông ta tất nhiên sẽ không phản đối, chỉ cánh báo là đủ rồi.
Sống không còn bao năm nữa, toàn bộ tâm tư của ông chỉ đặt lên đứa bé này, sinh sinh tử tử đối với Bành Thọ đã không còn ý nghĩa nữa:” Tiểu thư, lão nô nghe nói quản gia của Vân thị đưa thư tới, thúc giục tiểu thư sớm về Ngọc Sơn thành thân, có chuyện này không?”
Phùng Anh đỏ mặt gật đầu, nàng chưa kịp nói, chắc là Tiểu Sở lắm mồm rồi.
“ Nữ nhân gia thành gia, phải làm gì, không nên làm gì, tiểu thư có biết không?” Bành Thọ lo lắng hỏi:
Phùng Anh nhỏ giọng đáp:” Biết.”
“ Nếu tiểu thư đã biết rồi thì còn ở bên ngoài làm những chuyện này làm gì nữa? Thành thân xong phải hiếu kính bà bà, hầu hạ trượng phu, sinh con đẻ cái, làm sao có thể ở ngoài chinh chiến.” Bành Thọ muốn khuyên can, nhưng ông là người ít học thô lỗ không biết phải thuyết phục nàng thế nào:
Phùng Anh ngẩng đầu kiêu ngạo nói:” Ta phải tự chuẩn bị của hồi môn lớn cho mình để ngẩng cao đầu vào Vân thị.”
“ Bằng vào cách cướp bóc phủ huyện xung quanh để gom góp hồi môn sao? Không phải tiểu thư vừa nói Vân thị đã thẩm thấu tới đây à, thế này ... Thế này khác nào cướp của họ, huống hồ Hồng Nương Tử không chịu để tiểu thư mang chiến lợi phẩm đi đâu.”
“ Kỳ thực chút tài vật đó Bành gia gia nghĩ Vân thế huynh có để vào mắt không?”
Bành Thọ ngớ ra Vân thị đã giàu nhất thiên hạ, nắm trong tay bao mảnh đất màu mở đương nhiên không để vào mắt mấy thứ vớ vẩn họ cướp được từ thôn quê, thế càng không hiểu: “ Tiểu thư làm thế để làm gì?”
“ Ánh mắt của Vân thế huynh nhìn khắp thiên hạ chứ không phải là một thành hay một mảnh đất nào, nhưng toàn thiên hạ lại do từng mảnh đất tạo thành, phải đoạt lấy từng tòa thành một.” Phùng Anh thở ra một hơi dài: “ Thực lực của huyện Lam Điền giờ ra sao, hẳn Bành gia cũng thấy, đám cự khấu Trương Bỉnh Trung, Lý Hồng Cơ cũng thấy, ta tin, chỉ cần huynh ấy xuất binh khỏi Quan Trung, ắt là thế gió mạnh quét lá, lửa cháy đồng hoang, quân triều đình không cách nào chống nổi.”
“ Nhưng tại sao huynh ấy lại không làm? Ta nghĩ mãi mà không ra, cho tới khi ta biết huynh ấy phái thư đồng Tiền Thiểu Thiểu mà huynh ấy tin tưởng nhất tới thành Quy Hóa, Cao Kiệt cũng mang nửa binh mã bản bộ huyện Lam Điền lên thảo nguyên, ta liền tỉnh ra.”
“ Thành Quy Hóa, tới đó làm ...” Bành Thọ giật mình:” Chẳng lẽ Trệ thiếu gia không coi triều đình là kẻ địch, mà là Kiến Nô?”
“ Đúng vậy, huynh ấy đang đợi triều đình sụp đổ một cách tự nhiên, đợi đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung kết thúc triều đình này, sau đó do huynh ấy tới thống nhất thiên hạ.” Phùng Anh giải đáp một cách hết sức tự hào, nàng thấy đây là chiến lược vô cùng trí tuệ, dùng cái giá nhỏ nhất, chết ít người nhất để hoàn thành việc thay đổi triều đại, tuy ghét triều đình Đại Minh, nói cho cùng vẫn là cùng tộc, chuyện dẫm lên xương cốt người khác để lên ngôi hoàng đế trong mắt nàng chẳng phải là thứ vinh điệu gì:
Bởi vậy nàng từ từ sùng bái Vân Chiêu từ lúc nào không hay, hôn sự nàng luôn rất miễn cưỡng lại thành hôn sự khiến nàng ao ước, trái tim thiếu nữ bao đêm thổn thức.
Nhưng Lý Hồng Cơ quá ngu xuẩn, không ngờ lại thảm bại dưới tay Tôn Truyền Đình, Trường Bỉnh Trung càng kém cỏi, chấp nhận chiêu an, làm rùa rút đầu ở Tương Dương.
Bọn họ thất bại, chịu đả kích lớn nhất không phải là hai tên cẩu tặc vô dụng đó, mà là Vân thế huynh của nàng.
Khi đám cự khấu thiên hạ nối nhau thần phục triều đình, hoặc quy ẩn sơn lâm, thiên hạ nhìn như yên bình, kỳ thực cái triều đình thối nát lại không hề thay đổi, mà chỉ khiến đám cẩu quan càng thêm tham lam, hoạn quan càng thêm hoành hành, tướng lĩnh càng thêm tàn bạo, bách tính sẽ càng sống thê thảm hơn.
Như vậy sao được chứ?
Không có tặc khấu diệt thổ hào, đem ruộng đất chia cho bách tính, không có tặc khấu giết nhà quan hoạn tham lam không phải đóng thuế nên bao năm thôn tính ruộng đất của bách tính, không có tặc khẩu phá vỡ cái trật tự đã mục rỗng, Vân thế huynh của nàng làm sao kiến lập lên được triều đình mới.
Huyện Lam Điền sở dĩ thành viên minh châu chói lóa chính là vì Quan Trung là mảnh đất bị chiến loạn tàn phá, sau đó xây dựng lại.
Nếu như Vân thế huynh của nàng sinh ra ở Giang Nam, một khi thi hành chủ trương của mình, ắt sẽ bị thế lực cường hào hùng mạnh ở đó liên kết áp chế.
Khắp Đại Minh này, bao năm qua trong người đọc sách thi đỗ bảng vàng thì Giang Nam chiếm tới tám thành, bọn họ chính là tập đoàn hưởng thụ lợi ích lớn nhất từ sự mục nát của triều đình.
Ai chịu nhả miếng thịt trong miệng của mình ra chứ?
Cho nên thiên hạ này hết thuốc chữa rồi, chỉ có phá sạch đi rồi xây dựng lại, nhưng không thể do Vân thế huynh của nàng ra tay, huynh ấy cần phải lấy lòng người toàn thiên hạ, hai tay không thể vấy máu.
Nếu như Lý Hồng Cơ không làm được, Trương Bỉnh Trung không làm được, vậy thì nàng sẽ làm.
Cho nên Phùng Anh mới tạo phản vào lúc không thích hợp để tạo phản nhất, nàng muốn để toàn thiên hạ biết vẫn có người dám đứng lên chống lại cái triều đình này, còn có người chiến đấu vì bọn họ để "chia đều ruộng đất, chung hưởng phú quý".
Nàng sẽ cẩn thận bồi dưỡng nghĩa quân này, để họ thành thanh đao, thành cái chổi chém đứt chống gai phía trước, quét sạch bụi đất trên đường, để Vân thế huynh của nàng thoải mái vẽ lên bức tranh thiên hạ đẹp nhất theo ý mình.
Vạn dặm giang sơn này chính là hồi môn của nàng.