Tất nhiên cháo hạt sen ngân nhĩ cơ bản không khó khăn gì, nếu khó Vân Chiêu đã chẳng làm được: “ Khó thì không khó, nhưng muốn nấu ngon vừa miệng thì ngươi từ từ thử vài lần mới được.”
Phùng Anh lại nói: “ Không cần đâu mà, muội chỉ cần bát cháo trắng là tốt lắm rồi.”
Vân Chiêu chỉ gian bếp đầy ắp nói với Phùng Anh:” Nhà ta gia sản dồi sào, nếu còn tiếp tục sống cực khổ lại thành không tốt, nàng nghĩ xem, nếu ai ai cũng tiết kiệm, không ăn không tiêu, đem tiền kiếm được cho vào chum chôn dưới đất, vậy thì người bán hạt sen, ngân nhĩ, đường sống thế nào?”
“ Phùng Anh, người giàu chịu tiêu tiền thì người nghèo mới có tiền, đây không phải là đạo lý quá khó hiểu đâu, nàng thong thả nghĩ sẽ hiểu.”
Phùng Anh có vẻ như hiểu như không, Tiểu Sở gật đầu lia lịa, chẳng biết là lĩnh ngộ được cái gì.
Bây giờ huyện Lam Điền về cơ bản đã giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc rồi, Vân Chiêu không phản đối người có tiền tiêu tiền hưởng thụ, chỉ cần đó là tiền họ kiếm được một cách hợp pháp, Vân Chiêu thậm chí cổ vũ họ ăn chơi xa đọa:” Tiền nhà chúng ta rất nhiều, mỗi năm chi tiêu cũng như biển vậy, nàng có thấy nhà chúng ta nghèo đi không, hay là đang mỗi ngày một giàu có hơn, bách tính cũng giàu có hơn? Vân thị xây cung điện, giúp vô số công tượng có công ăn việc làm, thương cổ bán được vật liệu, vậy ai khai thác ra những thứ vật liệu đó? Là bách tính, vì thế tiền lại vào tay họ, những người này không trồng cấy, tất nhiên là phải mua của nông hộ, nông hộ bán được lương thực liền có tiền mua áo mới, vậy là phụ nhân dệt vải có tiền, đồng tiền cứ thể như dòng nước chảy, tuần hoàn mãi không dứt.”
“ Tiết kiệm là đức tính tốt với người tiểu dân, với nhà giàu thì tuyệt đối không phải.”
Phùng Anh lí nhí: “ Vân thế h ... A Chiêu, có phải chàng nói thiếp không thích hợp quản gia không, chàng cứ nói thẳng là được, thiếp hiểu mà, thiếp từ nhỏ sống kham khổ quen rồi, không biết mấy chuyện này.”
“ Thế nên ta mới dạy nàng làm.”
“ Thiếp không biết mà.”
“ Nàng phải biết.”
Vân Chiêu vừa nói vừa vớt một con cá lớn trong chum ra, đánh vảy, làm ít gừng, muối, đem ướp, chuẩn bị làm món cá hấp cho Phùng Anh, mặc dù y chỉ nấu được món đơn giản nhất, ít nhất cũng có thể làm món nào ra món đó, không tới mức chỗ sống chỗ cháy.
Phùng Anh càng nhìn càng lúng túng, nàng thấy đáng lẽ những việc này phải do nàng làm mới đúng, Tiểu Sở không nghĩ nhiều, chạy ù đi, chẳng mấy chốc kê được bộ bàn ghế trong bếp rồi.
Rất nhanh món cá hấp thơm lừng đã xong, Vân Chiêu đặt đĩa cá trước mặt nàng, xới cho nàng bát cơm trắng;” Đừng ngại, đây là điều nàng đáng được hưởng, vị hôn phu của nàng khao thưởng sự vất vả của nàng. Nàng muốn uống rượu chứ?”
Phùng Anh gật đầu, nhìn Vân Chiêu tìm kiếm trên giá lấy xuống cái vò rượu nhỏ rót cho mình, sau đó tự rót một chén uống cạn khà một hơi sảng khoái, cảnh tượng lạ lẫm này khiến nàng có chút không quen đồng thời cũng hết sức hạnh phúc ấm áp, chưa uống rượu mặt đã hơi hồng lên.
Còn Tiểu Sở chẳng hề biết ý tránh đi, tự xới cho mình bát cơm nóng hổi, múc nước cá hấp rưới lên chên, ăn phồng má, mắt tham lam nhìn vò rượu trước mặt Vân Chiêu.
Chuyện phát triển theo phương hướng ngoài dự liệu.
Uống liền ba chén rượu lớn, Vân Chiêu đã có chút lâng lâng, Phùng Anh thì càng uống càng tỉnh, về phần Tiểu Sở vẫn tham lam đợi Vân Chiêu rót rượu cho.
Khi trăng lên giữa trời, Vân Chiêu dựa vào ghế ngủ mất, Phùng Anh lấy khăn tay, pha ít nước ấm, lau mặt cho y, cùng Tiểu Sở dìu về phòng.
Tiểu Sở cười khúc khích, lần đầu tiên nàng tỉnh ngộ chuyện nam nữ:” Tiểu thư, y muốn chuốc say tiểu thư đấy.”
Phùng Anh lườm Tiểu Sở một cái, không cho nàng nói linh tinh, vì đây là nam nhân của nàng rồi.
Kỳ thực Vân Chiêu không háo sắc như vậy, ít nhất không đói khát như vậy.
Y muốn Tiền Đa Đa và Phùng Anh biết, mình vô cùng thèm khát thân thể các nàng, thích một người trước tiên là thích từ ngoại hình thân thể. Nếu như vị hôn phu của một nữ tử tới lúc sắp thành thân mà vẫn còn tương kính như tân với nữ tử đó thì nhất định có vấn đề.
Nên Mạnh Tử mới nói ăn uống nam nữ là ham muốn của con người.
Một nam một nữ kết hợp là rất bình thường, ở Đại Minh một ấm trà phối với mấy chén trà cũng được chấp nhận, càng không nói ngoài còn có vô số cốc trà, tách trà ...
Muốn trải qua một tình yêu oanh liệt thì Vân Chiêu không có điều kiện nữa rồi, y có quá ít thời gian, có quá nhiều thứ phải bận tâm, song ở mặt này ông trời đối xử với y không tệ, bất kể Tiền Đa Đa hay Phùng Anh đều là người bạn đời tốt nhất có thể tìm được ở Đại Minh.
Thế nên vị hôn phu thèm khát thân thể của hôn thê là trách nhiệm của y.
Quả nhiên cả Tiền Đa Đa và Phùng Anh đều rất thích hành vi của Vân Chiêu, vì điều đó chứng tỏ các nàng có sức hút vô song.
Sau đó một sợ hãi tới mức không dám ở riêng với Vân Chiêu, một thì kiêu ngạo cho rằng mình phá hỏng âm chuốc say để làm việc bất chính của vị hôn phu.
Nhìn cả hai nàng ân cần lấy lòng mẹ, rộng lượng bao dung với người còn lại, Vân Chiêu rất hài lòng.
Cuộc sống phải thế mới được.
Hôn sự của ba người được ấn định vào ngày 18 tháng 7, đó là ngày lành mà Vân Nương cầu rất nhiều thần tiên mới định ra được, nàng nghiêm khắc cảnh cáo nhi tử thời gian tới không được gặp mặt Tiền Đa Đa, Phùng Anh, nếu không xử lý theo gia pháp.
Trong ánh mắt áy náy của Phùng Anh và Tiền Đa Đa, Vân Chiêu cúi đầu ủ rũ rời biệt viện của Vân thị trên Ngọc Sơn.
Vừa rời Ngọc Sơn, Vân Chiêu liền thay đổi y phục, trông như thương lữ bình thường, trà trộn vào đám đông hộ vệ, nhanh chóng rời khỏi thành Ngọc Sơn.
Y đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, đây là trận đại chiến ảnh hưởng lớn tới sách lược cùng tương lai của huyện Lam Điền, làm sao Vân Chiêu có thể ngồi yên ở Ngọc Sơn đợi tin đại chiến thành Quy Hóa.
Ban ngày y làm ra vẻ ung dung nhàn nhã, chẳng thèm bận tâm, nhưng đêm xuống y không sao ngủ được, nóng này như con hổ bị giam ở trong lòng.
Mỗi ngày Từ tiên sinh phải thay chữ "bảo trùng thủ hư" không phải vì tinh khí thần của mấy chữ đó bị tiêu hao hết, mà là nửa đêm thường bị Vân Chiêu xé rách.
Giờ thì Tiền Đa Đa, Phùng Anh mà y lo lắng đã trở về, hôn sự được định đoạt, Vân Chiêu có thể yên tâm đi tới thành Quy Hóa một chuyến.
Giống lần trước, Vân Chiêu lại trốn mẹ mà đi.
Nhưng so với lần trước Vân Chiêu mang theo lực lượng đông đảo hơn bội phần.
……. ……
Lý Định Quốc lau máu trên mặt, thở hồng hộc quay đầu lại nói: “ Không được rồi, bắt đầu rồi, lần sau chạm trán với Kiến Nô không còn là tiểu đội nhân mã nữa đâu.”
Trương Quốc Phượng tập tà tập tễnh, bọn họ vốn đánh du kích quân Kiến Nô, nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, một cuộc va chạm chính diện làm họ sứt đầu mẻ trán: “ Cứ tiếp tục thế này nhân thủ của chúng ta tiêu hao hết mất.”
Lý Định Quốc mở túi nước bên hông ngựa, tu một ngụm lớn, còn giành một ít phun ra tay lau mặt: “ Thế này cũng đủ Kiến Nô phải mau chóng rời khỏi quan ải rồi, báo với Trương Quốc Trụ chúng ta bắt đầu hành động phá hủy Trương Gia Khẩu, họ biết làm thế nào.”
Trương Quốc Phượng đáp lời đi tìm người đưa tin.
Những người khác đã dần rời khỏi chiến trường, tổ chức lại đội ngũ, an bài chưa trị thương binh, chỉ có một mình Lý Định Quốc đi trên chiến trường, hắn nhìn thật kỹ tất cả thi thể, tựa hồ muốn nhớ kỹ lấy những người bị hắn giết chết, đá văng mũ trụ từng cái thi thể.
Trang bị trên người tên Kiến Nô này vô cùng hoàn chỉnh, nếu như không phản trán có một cái lỗ đạn, Lý Định Quốc sẽ nghĩ hắn chỉ ngủ mà thôi.
Tên này chảy rất ít máu, nay đã đông lại trên trán giống như món trang sức.
“ 161 ...” Lý Định Quốc đếm thi thể, lại nghĩ tới bên mình chết trận 21 người, tâm tình rất kém, thua xa thành tích lần trước của Cao Kiệt ở bãi Tiêu Diêu, hắn không phục, đồng thời cũng thất vọng:
Trang bị của binh mã bản bộ Vân thị số một thiên hạ, sở hữu hỏa khí cường đại, lại có chuẩn bị trước, vẫn thương vong lớn như vậy, đó là chuyện Lý Định Quốc không chấp nhận được.
Rút thương đâm nát khải giáp trên thi thể, Lý Định Quốc rời khỏi chiến trường.