Trương Gia Khẩu lúc này lòng người hoảng loạn, người trong thành vội vàng tổ chức một đội ngũ lên tường thành phòng thủ, những chỗ hổng trên tường thành bị họ dùng loạn thạch lấp kín.
Phạm Tiêu Sơn đứng trên tường thành nhìn người đông nghìn nghịt tới mấy vạn bên ngoài, hai chân nhũn ra, cái thành trì không lớn này bị đám lưu dân từ thành Quy Hóa tới kiếm ăn vây kín rồi.
Tay hắn bóp mạnh, không ngờ một viên gạch bị hắn bóp rời khỏi tường thành, Phạm Tiêu Sơn tuyệt vọng nhìn Điền Sinh Lan đi tuần thành với mình:” Đây là thành trì ngươi xây đấy.”
Điền Sinh Lan mặt trắng bệch, run cầm cập nói: “ Ta làm sao ngờ lưu dân lại bao vây Trương Gia Khẩu, nơi này là biên ải mà, với lại đâu chỉ mỗi mình nhà ta xây thành này, còn có Lương gia, Địch gia, Hoàng gia nữa cơ mà.”
Phạm Tiêu Sơn tức tới mặt đỏ bừng, rống vào mặt hắn: “ Thế này gọi là báo ứng, đây chính là báo ứng đấy, giờ thì các ngươi đợi lưu dân xé xác chúng ta đi.”
Điền Sinh Lan cuống quít lùi lại: “ Chúng ta cho chút ít tiền lương, chúng sẽ đi thôi.”
Vương Đăng Khố gằn giọng:” Chỉ cần ngươi dám rời thành, đám lưu dân đó sẽ luộc ngươi lên ăn, không bằng cắn răng mà thủ thành, đợi đại quân của Nhạc Thác Bối Lặc tới Trương Gia Khẩu, lúc ấy chúng ta còn có thể giúp Nhạc Thác Bối Lạc bắt ít nô lệ, đây là đại công.”
Phạm Tiêu Sơn lạnh lùng hỏi: “ Ngươi thấy thủ được sao?”
“ Không thủ được cũng phải thủ, trong thành có 14 vạn gánh quân lương của Nhạc Thác Bối Lạc, nếu quân lương không còn, chúng ta cũng mất mạng. Giờ báo với toàn bộ thương gia Trương Gia Khẩu, muốn sống thì toàn bộ lên thành phòng thủ, không thủ được thì tất cả đều chết.”
Chưởng quầy của Hằng Thông hiệu Vân thị là Thường Quốc Ngọc hùng hổ la hét: “ Chúng ta phải thủ bằng được, phải giữ được lương thực, Phạm chưởng quầy, Vương chưởng quầy, Hằng Thông hiệu có 2 vạn gánh lương để ở bắc môn, khi vãn bối tới Trương Gia Khẩu đã hứa với gia chủ, người còn lương thực còn, vãn bốn sẵn sàng dẫn toàn bộ hỏa kế phòng thủ bắc môn, ai muốn đi với vãn bối không?”
Phạm Tiêu Sơn vỗ tay tán thưởng:” Thưởng chưởng quầy thật hào khí, bắc môn là nơi quan trọng nhất của Trương Gia Khẩu, cũng gần kho lương của chúng ta nhất, cần lượng lớn nhân thủ trông coi, ta sẽ phái ngoại viện quản sự Phạm Tam dẫn theo 200 người giúp người giữ bắc môn.”
Thường Quốc Ngọc chắp tay một vòng với xung quanh: “ Cứ làm vậy đi, nên hành động thôi, chúng ta cứ đứng trên tường thành than thở cả ngày cũng không ích gì, qua được trận này, đợi đại quân Nhạc Thác Bối Lặc tới, chúng ta sẽ có ngày tháng tốt lành rồi.”
Vương Đăng khố cũng chắp tay với Thường Quốc Ngọc: “ Trước kia luôn cho rằng Thường chưởng quầy không đồng lòng với bọn ta, quả nhiên là hoạn nạn thấy chân tình, không nhiều lời nữa, chỉ cần mọi người qua được cửa này, về sau cùng nhau chia sẻ thương lộ đông bắc.”
“ Chỉ đợi câu này của Vương chưởng quầy thôi, Thường mỗ dù chiến tử cũng không phụ sự tín nhiệm của gia chủ rồi.”
Được bốn thương cổ lớn trong quân cổ vũ, đám thương cổ khác trong thành cũng dần qua được hoảng loạn, khơi lên đấu chí, bọn họ có thành trì có lương thảo, có viện binh cơ mà, sợ đám lưu dân chết đói à?
Thế là dưới sự an bài của Vương Đăng Khố, ai vào vị trí người ấy.
Tiền Thiểu Thiểu nằm nghiêng người trên giường gấm, nhón quả khô cho vào miệng, nhìn tường thành sập xệ của Trương Gia Khẩu, lười nhác nói: “ Lý Định Quốc không kiên trí được nữa, chúng ta hành động thôi.”
Trương Quốc Trụ rất chướng mắt với tác phong đại thiếu gia của Tiền Thiểu Thiểu: “ Chúng ta chuẩn bị lên chiến trường chứ không phải là đi du xuân đâu.”
Tiền Thiểu Thiểu cầm ly pha lê cao cổ nhấp ngụm rượu nho: “ Khác gì chứ?”
“ Ngươi quá lơi lỏng rồi, sư tử bắt thỏ cùng dùng hết sức, hiểu không hả?”
“ Ta đang nghỉ ngơi, tới khi ta đồ sát đám phản đồ quên tổ quên tông này, ta không muốn bị lãng phí chút sức lực nào trước đó.”
Trương Quốc Trụ lắc đầu: “ Không cần phải đồ thành, chúng ta có biện pháp giải quyết tốt hơn, ngươi có biết chuyện huyện tôn làm ở huyện thành Thanh Thủy không?”
Tiền Thiểu Thiểu bĩu môi: “ Huyện tôn làm việc dở dở chừng chừng, đáng lẽ phải đồ thành lại không đồ thành, để lại hậu họa.”
“ Trong mắt ta đó là việc làm nhân từ của một vị hùng chủ.”
“ Đừng dài dòng, ngươi muốn cầu xin cho ai.”
Trương Quốc Trụ chỉ lên tường thành: “ Những khổ lực, những nô phó, bọn họ là những người bị bóc lột, không có tội gì.”
Tiền Thiểu Thiểu ngửa cổ uống hết rượu nho, đứng dậy giũ bụi đất trên áo choàng, tay cầm song kiếm đi về bắc môn:” Vậy thì tốt nhất ngươi phải nhanh hơn ta.”
….. ….
Phạm Tam đang rất hưng phấn, vì qua ngày hôm nay, hắn có thể làm người thực sự rồi, 10 lượng bạc mà Tiền Thiểu Thiểu hứa đã được người ta giao cho hắn, làm hắn hoan hỉ vô cùng.
Chất lượng bạc rất tốt, không phải loại bạc tự đúc thủng lỗ chỗ, đương nhiên cũng không phải là quan ngân sáng bóng, mà là loại bạc dùng để giao dịch rất thường thấy ở Trương Gia Khẩu.
Lão gia nhà hắn mua hàng cũng dùng loại bạc này, giờ rốt cuộc hắn cũng được sở hữu một đĩnh bạc như thế.
"Đây là bạc thật sự!"
Khi Phạm Tam tự tay giao đĩnh bạc cho mẹ mình, dặn dò rất rõ ràng, nhìn mẹ ôm đĩnh bạc mà luống ca luống cuống, tâm tình hắn chưa bao giờ tốt như thế.
Có đĩnh bạc này Phạm Tam hoàn toàn quên mất vì nó mà mình phải chịu khổ cực thế nào.
Cái chức ngoại viện quản sự của Phạm Tam kỳ thực là quản lý làm ruộng, mang theo đám nông phu làm ruộng trồng lương thực ở ngoài Trương Gia Khẩu.
Nông phu cũng đại đa số là lưu dân, thậm chí là những lưu dân đầu tiên, bọn họ bỏ nhà bỏ cửa tới Trương Gia Khẩu nỗ lực làm việc mười mấy hai mươi năm, tới ngày nay vẫn chẳng có gì, có người thậm chí quần áo che thân cũng không đầy đủ.
200 người mà Phạm Tam chỉ huy trông cũng chẳng ra làm sao, ai nấy rụt rụt rè rè theo sau lưng Phạm Tam, khi thấy Thường Quốc Ngọc lưng liền bất giác cúi xuống:
Thường Quốc Ngọc ôm quyền cung kính nói: “ Phạm Tam gia.”
Một tiếng xưng hô chưa từng có ấy tích tắc làm Phạm Tam quên mất người ta gọi mình, chậm mất một lúc mới học theo Thường Quốc Ngọc ôm quyền nói: “ Thường chưởng quầy.”
Thường Quốc Ngọc nhìn đám người ăn mặc rách rưới chẳng khác gì ăn mày trên phố, thở dài: “ Toàn người cùng khổ sao?”
“ Phàm là kẻ có chút tiền đều kiếm chỗ an toàn để nấp rồi, đợi đám quỷ nghèo chúng ta cản tai nạn cho chúng. “ Phạm Pham chủ động tỏ thái độ trước: “ Bao giờ chúng ta mở cửa?”
Thường Quốc Ngọc thầm tán thưởng người này, chỉ đại môn: “ Đợi có tiếng vó ngựa thì mở cửa.”
Phạm Tam nhổ phẹt bãi nước bọt lên tay: “ Để ta mở cửa cho.”
Đang lúc hai người còn đang nói chuyện, ngoài thành có tiếng vó ngựa dồn dập, Phạm Tam ngửa cổ cười lớn đi đầu, một mình mở cổng thành nặng nề, đồn sức đẩy cửa mở ra thật rộng.
Tức thì nhìn thấy một con tuấn mã lông đen bóng chở theo một vị tướng quân toàn thân giáp trụ lao qua cổng thành, Phạm Tam chỉ kịp nép sát mình một bên nhìn rất nhiều kỵ binh kéo vào như dòng lũ.
Hắn gần như nhắm mắt nghiêng đầu đi tránh bụi, mãi sau he hé mắt ra thấy thiếu niên đẹp đẽ quá thể đáng kia hai tay hai kiếm đi về phía cổng thành, vừa đi vừa nhổ cát trong miệng.
Nhìn thấy Phạm Tam cẩn thẩn né một bên cổng thành, Tiền Thiểu Thiểu giơ tay gọi: “ Có muốn theo ta phát tài không?”
Phạm Tam là kẻ khôn ngoan cỡ nào chứ, nhanh tay cướp lấy một cái gùi lớn trên người nông phu gần đó đeo lên lưng, cười nịnh bợ hết mức: “ Để tiểu nhân vác cho ngài.”
“ Tốt. “ Tiền Thiểu Thiểu nói xong quét ánh mắt qua đám nông phu:
Thường Quốc Ngọc lập tức giang tay chắn trước bọn họ, lạnh giọng cảnh cáo: “ Tiền Thiểu Thiếu, đừng có nhầm mục tiêu.”
Tiền Thiểu Thiểu hừ một tiếng, dẫn đám hộ vệ đi thẳng vào bên trong Trương Gia Khẩu, Phạm Tam cũng bị vây ở trong đám hộ vệ đó, không dám nhìn ngang ngó dọc theo sát bước chân Tiền Thiểu Thiểu.