Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 406 - Q2 - Chương 212: Chiến Tranh Luôn Bắt Đầu Từ Những Trận Đánh Nhỏ. (2)

Q2 - Chương 212: Chiến tranh luôn bắt đầu từ những trận đánh nhỏ. (2)

Uỳnh! Uỳnh!

Lại có hỏa pháo tấn công vào tướng bao đại doanh, lần này có vài viên đạn thậm chí rơi xuống trước doanh trướng của đám Nhạc Thác.

“ Lô Tượng Thăng ở phía bên kia Trương Gia Khẩu đã điên rồi, Đỗ Độ suất lĩnh sáu nghìn quân áp sát, ông ta lại tỏ vẻ muốn quyết chiến, không lùi đã đành, còn quát tháo Đỗ Độ thách chiến. Khi Đỗ Độ dừng áp sát, ông ta lui về giữ khoảng cách một dặm, đây là khoảng cách thích hợp cho kỵ binh xung kích, mà chúng ta mới là bên có ưu thế kỵ binh.” Nhạc Thác tay vần quả đạn pháo nặng nề, cuộc chiến ở Mã An Sơn tuy quyết liệt, nhưng không ảnh hưởng tới đại cục, dù sao nơi đó quá nhỏ, dù muốn mượn vị trí để đột kích đại doanh của họ thì nhân số địch quá ít, cũng chẳng làm nên việc gì:” Chúng ta đã phái thám báo đi hơn 60 dặm, không hề phát hiện ra đại quân địch tiếp cận, rốt cuộc chúng đang muốn làm gì?”

Đỗ Độ không có mặt, Nhạc Thác ở trong quân tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, tướng lĩnh dưới trướng nhiều, lúc này không ai lên tiếng.

Phạm Văn Trình trán vẫn quấn băng đứng ra nói:” Bối lặc, theo ý của lão hủ, cho dù là ở phía nào thì địch tựa hồ đều mang ý đồ dụ chúng ta ra khỏi đại doanh, lão hủ cho rằng chúng ta không nên khinh suất xuất quân. Hiện lão hủ đang liên hệ với vương công Mông Cổ, nếu những kẻ này chịu nghe lời, chúng ta sẽ biết nhiều hơn về địch.”

“ Bối lặc, lúc này động không bằng tĩnh.”

Nhạc Thác lắc đầu:” Người ta tính chuẩn là chúng ta sẽ hành động, Văn Trình công, lương thảo của chúng ta không đủ, chẳng thề ở lại đây lâu dài, không có lợi. Hành động một cách vừa đủ vẫn được, ta định dẫn đại quân lên phía bắc một chuyến, nghe nói lương thực ở đó nửa tháng nữa là thu hoạch được, bổ xung lương thực với chúng ta mà nói là rất quan trọng.”

Phạm Văn Trình vội chắp tay:” Bối lặc, quân Lam Điền sở dĩ tấn công Trương Gia Khẩu trước khi ngài tới, diệt tộc Phạm Tiêu Sơn, nguyên cớ trong đó e là không đơn giản thế đâu, Vân Chiêu đồ mưu thành Quy Hóa của chúng ta không phải ngày một ngày hai, chí ít y chuẩn bị ba năm rồi.”

“ Lão hủ mấy ngày qua ngày đêm không ngủ để chỉnh lý toàn bộ tin tức liên quan tới huyện Lam Điền, cuối cùng đưa ra một kết luận, đây là kẻ thích dùng âm mưu quỷ kế, không mấy khi dương mưu, loại người này người xưa gọi là trí mà không dũng.”

“ Hử, vậy thì có ý nghĩa gì?” Nhạc Thác cau mày:

“ Huyện Lam Điền đã cường đại như thế, y vẫn không xé cờ tạo phản, ngược lại mỗi năm nộp thuế đứng đầu Đại Minh, nhẫn nhịn triều đình, dù là điều kiện thuế thu hà khác thế nào, y vẫn thực hiện mà không có nửa lời oán trách.” Phạm Văn Trình cả đời mới gặp một người phức tạp như vậy, làm ông ta mất ăn mất ngủ, may là giờ nhìn ra chút manh mối rồi:” Sở trưởng của Vân Chiêu là ở quản lý địa phương, mặt này y đã vang danh thiên hạ, song binh mã huyện Lam Điền thì không có mấy điểm đặc biệt, cũng không nhiều kinh nghiệm cầm quân. Lần này chúng lên tái ngoại, ngoài vì tranh thủ đại nghĩa, còn một nguyên nhân nữa là thu nạp người Mông Cổ vào quân đội, điểm này đặc biệt trọng yếu.”

“ Lão hủ đã liên hệ với một số vương gia Mông Cổ, bọn họ đều nói, tên mã tặc lớn nhất thảo nguyên Ba Đặc Nhĩ khả năng quy thuận người Lam Điền rồi. Cho nên lão hủ cho rằng, Vân Chiêu chuẩn bị dùng những người Mông Cổ này tiến vào Trung Nguyên, tranh thiên hạ cho y, dụng tâm độc ác vô cùng.”

Nhạc Thác ồ một tiếng chiêu này đúng là thâm hiểm thật, nhưng hắn chỉ buồn cười, không bận tâm màn chó cắn chó đang diễn ra ở Đại Minh: “ Vậy Vân Chiêu cũng có khả năng dùng đám người Mông Cổ này tác chiến với chúng ta rồi.”

Một viên lão tướng lúc này mới lên tiếng, giọng oang oang:” Người Mông Cổ tác chiến với Đại Thanh ta chưa bao giờ thắng cả, trước kia là thế, bây giờ cũng chẳng có gì khác biệt. Vân Chiêu xem ra cũng là tay kiêu hùng đấy, chắc y cũng biết sự vô dụng của đám người Mông Cổ chứ, nếu phải lũ vô dụng đó đi, khác nào tự chuốc lấy diệt vong.”

Tức thì không chỉ Nhạc Thác mà khắp quân trưởng đều rộ lên tiếng cười vui vẻ, nhất là những người từng tham dự truy kích Lâm Đãn Hãn cùng Đa Nhĩ Cổn mấy năm trước càng cười gập bụng, đem chiến tích của mình cùng sự hèn nhát của người Mông Cổ ra mua vui.

Bọn họ tựa hồ đã quên mất cách đó không xa, Lô Tượng Thăng đang đánh tới không bận tâm tới sống chết, cùng với trên Mã An Sơn, Tề Tề Cách đang bị quân Lam Điền đánh cho tối tăm mặt mày.

Lạc Mã Câu cách phía bắc Trương Gia Khẩu 80 dặm lúc này là cảnh tượng náo nhiệt ngựa hí người kêu, vô số kỵ binh như bầy sói tụ tập ở vùng hoang mạc bằng phẳng này, đội xe ngựa dài dằng dặc, đội lạc đà chở theo số vật tư đếm không xuể, được 3000 kỵ binh của Vân Dương áp tải từ huyện Lam Điền tới.

Vân Chiêu ngồi khoanh chân trên tảng đã màu trắng, chứng kiến cảnh tượng huy hoàng kỵ binh tập hợp đâu vào đó:” Quyết đinh giết Ba Đặc Nhĩ của ngươi có hơi khinh suất đấy, chúng ta chưa quen chỉ huy đông đảo kỵ binh thế này.”

Tiền Thiểu Thiểu nhất định giữ ý mình, làm ra vẻ cảm thán:” Sau trận này ắt phải giết Ba Đặc Nhĩ, tiểu nhân cho rằng hắn đã thành con chó trung thành của mình, song tên này làm vạn phu trưởng hai năm đã thay đổi, bắt đầu có một số tính toán của riêng mình. Ôi, sao lòng người cứ tham lam vô độ như vậy chứ, tiểu nhân đã bóp chết hi vọng của hắn, nhưng hắn thông qua khoái cảm quyền lực, tìm lại được bản thân, quyền lực đúng là thứ đáng sợ.”

Nếu Tiền Thiểu Thiểu dứt khoát như thế, Vân Chiêu không nói nhiều nữa:” Ta chỉ có một chuyện tới giờ vẫn nghĩ mãi mà không ra, sao ngươi khống chế được hắn?”

Tiền Thiểu Thiểu sáng mắt, có vẻ hưng phấn:” Lúc còn nhỏ, chuyện tiểu nhân làm nhiều nhất chính là đưa roi cho lão bảo tử, trừng trị những nữ tử cương liên không chịu tiếp khách, dưới đòn roi của mụ ta , nữ tử quật cường nhất cũng phải thay đổi, từ một lòng tìm lấy cái chết, tới vứt bỏ thứ mình gìn giữ, buông thả bản thân, sau đó nịnh nọt lão bảo tử giới thiệu cho nhiều khách.”

“ Khi đó tiểu nhân không hiểu, nhưng chuyện thì vẫn nhớ rõ, sau đó thí nghiệm lên Ba Đặc Nhĩ, vì hắn là nam, tiểu nhân tăng cường độ lên gấp nhiều lần. Đơn giản lắm, chẳng cần nói lý với hắn làm gì, cứ thấy là đánh, đánh liên tục, kể cả hắn xin tha, hắn đầu hàng, hắn thề thốt vẫn cứ đánh, đánh cho hắn mất luôn con người bản thân, đánh cho hắn tới cầu xin cũng không dám, thành quả thì thiếu gia cũng thấy rồi.”

“ Hắn hận tiểu nhân tới tận xương, song cũng cũng sợ tới tận xương, tuy giờ hắn vẫn sợ, song qua một hai trận thắng nữa, hắn tìm lại chút tự tin là sẽ cắn trả tiểu nhân ngay.”

Vân Chiêu khe khẽ lắc đầu:” Ngươi chớ quá tự tin, nhân tính là thứ phức tạp nhất, khó nắm bắt nhất trên đời này, lần này ngươi có thể thành công, lần sau rất có thể ngươi sẽ bị hủy bởi chuyện tương tự.”

“ Ngoài ra một chuyện nữa, tỷ tỷ ngươi muốn ta hỏi ý kiến ngươi.”

Tiền Thiểu Thiểu không có vẻ gì sẽ tỉnh ngộ, phất tay:” Thiếu gia cứ bảo tỷ ấy chuyện riêng của tiểu nhân, tỷ ấy quyết là được, đoán chứng sau này không chơi lớn được như thế nữa, tiểu nhân không muốn phân tâm.”

Vân Chiêu nhử:” Ngươi thực sự không muốn nghe nàng ấy muốn làm gì sao?”

“ Tỷ ấy là chí thân huyết nhục duy nhất của tiểu nhân trên đời này rồi, chẳng lẽ còn làm chuyện không có lợi với tiểu nhân sao?” Tiền Thiểu Thiểu nhìn về phía huyện Lam Điền ánh mắt từ ấm áp thành nụ cười méo xẹo:” Huống hồ chuyện tỷ ấy quyết rồi, tiểu nhân còn thay đổi được sao.”

Vân Chiêu vỗ vỗ vai tiểu cữu tử của mình hết sức đồng cảm, y còn chẳng làm nổi nữa là.

(*) Đoạn này làm mình liên tưởng vụ Ramsay Bolton nó huấn luyện Theon trong game of thrones.

Bình Luận (0)
Comment