Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 407 - Q2 - Chương 213: Trên Chiến Trường Xưa Nay Không Chuyện Mới Mẻ. (1)

Q2 - Chương 213: Trên chiến trường xưa nay không chuyện mới mẻ. (1)

Đại đội kỵ binh rốt cuộc cũng tập kết xong, tướng lĩnh tới gian nhà đất lợp cỏ tập hợp, tổng cộng có 15 người trong phòng, một nam nhân cường tráng như trâu, khí thế vững vàng như núi, ngồi phía dưới Tiền Thiểu Thiểu, chính là Ba Đặc Nhĩ lần trước Vân Chiêu rời thảo nguyên, một thanh niên chưa ba mươi như ông già xế bóng, lúc này rõ ràng tăng thêm vô số sức sống cùng hùng uy.

Quả thực nhìn thế náo cũng không giống người cam tâm làm con rối.

“ Ngày kia, toàn quân đi 50 dặm tập kích đại doanh Thác Nhạc, thắng, đời này các ngươi hưởng thụ không hết, bại, vậy thì chiến tử hết ở đây đi.” Vân Chiêu đối diện với đám tướng lĩnh chỉ ra mệnh lệnh đơn giản như thế rồi rời khỏi phòng, còn về phần tác chiến phân binh ra sao là chuyện của đám Vân Dương, Cao Kiệt, Tiền Thiểu Thiểu, dù là Trương Quốc Trụ thì lúc này cũng chỉ có thể nghe lệnh ba người bọn họ:

Thảo nguyên là nơi ngắm sao tốt nhất, nơi này ngắm Ngân Hà giống dải ánh sáng vàng nhạt vắt ngang qua bầu trời.

“ Ti chức tra ra rồi, đám Tiền Thiểu Thiểu, Lý Định Quốc, Trương Quốc Trụ giết hơn 3400 thương cổ Trương Gia Khẩu, trừ Hằng Thông hiệu nhà ta, không một thương cổ nào thoát, bao gồm ba đại thương cổ đất Tần ta.” Vân Chiêu đứng ở nơi thoáng đãng ngửa đầu ngắm sao, Từ Ngũ Tưởng từ bóng tối chui ra, đứng cách Vân Chiêu năm bước báo cáo.

“ Truyền lệnh của ta về huyện Lam Điền, ba nhà đó cũng không cần tồn tại nữa.” Vân Chiêu chẳng cần suy nghĩ một giây đã ra lệnh đồ sát:

Từ Ngũ Tưởng hơi ngần ngừ:” Huyện tôn, trong đó có một nhà vốn là của Lưu Thiên Hùng Đông Hương của chúng ta, từ khi làm huyện lệnh Thương Nam, mặc dù tuy có chút tàn ác, nhưng một lòng ...”

Vân Chiêu không cho hắn nói hết:” Giết cùng luôn đi.”

Từ Ngũ Tưởng chắp tay không dám nói thêm: “ Tuân lệnh, vậy gia tài của hắn xử lý ra sao?”

Vân Chiêu mắt một mực nhìn sao trời, giọng nói không có gì biến hóa, thong thả như mọi ngày:” Xử quyết Lưu Thiên Hùng là vì nhà hắn mua bán cấm phẩm với đám Phạm Tiêu Sơn, mục đích là để cảnh cáo người sau. Quan phủ có thể chặt đầu Lưu Thiên Hùng cùng người thao tác việc này, có thể truy thu tài sản hắn có được trong quá trình tư thông với địch, có thể phạt đồng để họ nhớ kỹ bài học này. Còn về phần thu nhập do làm ăn chính đáng mà có thì không được xâm phạm, người không liên quan của Lưu thị cũng không được quấy nhiễu, nhớ lấy.”

Từ Ngũ Tưởng nhanh chóng ghi lời của Vân Chiêu vào cuốn sổ nhỏ, thở phào một hơi, hiếm khi nịnh một câu:” Huyện tôn anh minh.”

“ Hi vọng ta luôn giữ được sự anh minh này.” Vân Chiêu cảm thán:” Một khi nắm quyền sinh sát trong tay, thật khó áp chế được kích động muốn dùng nó, vì giết người để giải quyết vấn đề hết sức tiện lợi. Chuyện này về sau các ngươi phải khuyên can ta nhiều hơn, ta sẽ cân nhắc.”

Từ Ngũ Tưởng vái thật sâu, từ chuyện lần trước ở huyện Thanh Thủy, tới chuyện lần này ở Trương Gia Khẩu, đám học tử bọn hắn thực sự rất sợ Vân Chiêu sát tâm mỗi ngày một lớn, đến một ngày như Tần Hoàng Hán Vũ thì bất kể là quân chủ anh minh tới mấy cũng chỉ hại nhiều hơn lợi, một lần phá hoại có khi bằng mười năm nỗ lực rồi:” Ti chức nhớ rồi ạ.”

Đến khi trời sáng Tiền Thiểu Thiểu mặt mày mỏi mệt rời căn nhà đất đi ra, thấy Vân Chiêu không ngủ mà đứng đó ngắm mặt trời mọc.

“ Thiếu gia, mọi chuyện đã an bài đúng như người muốn, ban ngày toàn quân nghỉ ngơi, đợi chập tối du kỵ địch không chịu nổi quấy nhiễu mệt mỏi rút lui, chúng ta sẽ xuất phát, rạng sáng mai vó ngựa của chúng ta sẽ đạp bằng đại doanh của Nhạc Thác.”

Vân Chiêu không bình tĩnh như bề ngoài, trận chiến có ý nghĩa quyết định vận mệnh thành Lam Điền khiến y kích động lại lo lắng, bất an tới không ngủ nổi:” Tốt, liên hệ với Lô Tượng Thăng chưa?”

“ Rồi ạ, tộc đệ của ông ta là Lô Tượng Hiền có tới xin chúng ta chi viện đạn dược, tiểu nhân hứa cung ứng cho ông ta một vạn cân.”

Một vạn cân là vừa vặn đủ cho trận chiến này, sau đó Lô Tượng Thăng lại quay về tình trạng cạn kiệt quen thuốc của mình, Tiền Thiểu Thiểu tính toán rất kỹ không cho ông ta thừa một viên đạn, trong mắt hắn, Lô Tượng Thăng cũng ở danh sách có uy hiếp:

Vân Chiêu quay đầu sang:” Sao từ đầu tới giờ không thấy ngươi nói tới Lý Định Quốc?”

Nghe nói tới kẻ này Tiền Thiểu Thiểu có chút tức giận: “ Lý Định Quốc nói hắn không thuộc lực lượng thành Lam Điền, tới lúc đó hắn tự có hành động của mình, tiểu nhân phải người hỏi Trương Quốc Phượng, không ngờ tên này lại tán đồng, thiếu gia phải quản hai tên không coi ai ra gì này đi chứ.”

Vân Chiêu bật cười, tên này còn chưa phục đây mà:” Không cần quản, hổ mà bị trói tứ chi thì làm sao phát huy hết sở trưởng, đừng lo, hắn chỉ có 800 người.”

Tiền Thiểu Thiểu nghiến răng:” Hắn ném thương binh cho tiểu nhân, lại chọn thêm hơn 200 tinh nhuệ trong tân quân tiểu nhân mới biên luyện để bổ xung, thiếu gia ưu ái hắn quá rồi, ai lại làm như thế?”

Lúc này có thêm càng nhiều quan binh đi qua, ai nấy lớn tiếng nói cười, thấy Vân Chiêu dừng bước chắp tay một cái, Vân Chiêu hướng về phía mặt trời ngáp một cái thật to rồi về lều nghỉ ngơi.

Vân Chiêu đợi cả đêm không phải nghe kết quả an bài của họ, mà muốn xem tinh thần tướng lĩnh thế nào, có đủ dũng khí tất thắng không, giờ thấy rồi, tất nhiên là có thể ngủ được rồi.

Lý Định Quốc cũng cả đêm không ngủ.

Lúc này cuộc chiến như trò chơi trên Mã An Sơn vẫn tiếp tục, Tề Tề Cách không hoàn thành quân vụ đúng thời hạn bị Nhạc Thác trừng phạt, sau đó xua bộ hạ của mình riêng một buổi sáng tấn công bảy lần.

Bảy lần tấn công bảy kiểu khác nhau, Tề Tề Cách thiên biến vạn hóa để tìm hiểu cách chiến đấu của đối phương, nhưng đối phương chỉ có mấy trò nhàm chán lặp đi lặp lại chặn đứng hết tính toán của hắn, Tề Tề Cách muốn nổi cơn điên.

Thất bại vẫn hoàn thất bại, hắn rất nản chí, cho tới khi Tề Tề Cách nhận được một tờ giấy của Phạm Văn Trình mới lấy lại tinh thần, tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến vào buổi chiều.

Lý Định Quốc đợi mãi không thấy cuộc tấn công mà mình mong đợi, liền quay về doanh trại, ném cho Trương Quốc Phượng cái đùi cừu nướng:” Thuận tay lấy ở bữa tiệc đấy.”

Trương Quốc Phượng đói lắm rồi, ngoạm ngay một miếng:” Còn có tâm trạng mở tiệc sao?”

Lý Định Quốc cười nhạt:” Tên Tiền Thiểu Thiểu ấy thích làm ra vẻ mình là quý công tử, vừa ăn vừa bàn việc, ta biết làm sao? À thuận tiện nói, cái đùi cừu này ta lấy trên bàn hắn đấy, ngươi đừng chê nước bọt của quý công tử.”

“ Lời này nói ở chỗ mạt tướng thôi, đừng để lọt vào tai Tiền Thiểu Thiểu, loại người như hắn xuất thân thấp kém, nên tự tôn cực cao, thêm vào tỷ tỷ hắn sắp gả cho huyện tôn rồi, tướng quân nói loại lời này không thích hợp, xảy ra xung đột không đáng.” Trương Quốc Phượng nghiêm túc dặn:

Lý Định Quốc hời hợt ừ một tiếng, đứng trên chiến hào nhìn quanh:” Sao chẳng có động tĩnh gì thế?”

“ Chẳng sao, mọi người có thêm thời gian nghỉ ngơi, tích trữ sức lực cho cuộc chiến ngày mai.”

“ Ừm, mai thì Tiền Thiểu Thiểu tấn công đại doanh Nhạc Thác, chúng ta phải cố hết sức thu hút sự chú ý của địch, đồng thời các huynh đệ phải giữ sức cho tốt, mai không đợi khi trời sáng, ta chuẩn bị dẫn các huynh đệ đánh vào góc tây bắc đã bị phá hỏng tường bao hôm nay, làm loạn quân doanh của chúng ...”

Khi hai người đang nói chuyện, ở dưới chân núi chợt nghe thấy tiếng khóc vang trời.

Trương Quốc Phượng không gặm chân cừu nữa, nghiêng tai lắng nghe một hồi, thần sắc trở nên nghiêm túc: “ Tình huống tệ nhất xảy ra rồi, đám Kiến Nô khốn kiếp chuẩn bị lấy bách tính Đại Minh bị bắt dùng làm lá chắn cho bọn chúng.”

Bình Luận (0)
Comment