Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 408 - Q2 - Chương 214: Trên Chiến Trường Xưa Nay Không Chuyện Mới Mẻ. (2)

Q2 - Chương 214: Trên chiến trường xưa nay không chuyện mới mẻ. (2)

Lý Định Quốc chạy ra khỏi lều, mặt âm trầm nhìn xuống núi thấp thoáng bóng người, nhìn biết ngay không phải quân đội:” Theo quân quy khi gặp tình huống này sẽ phải làm sao?”

Trương Quốc Trượng trả lời:” Rút lui tìm cơ hội khác.”

Lý Định Quốc cau mày không đồng ý:” Không được, mai đại quân tập kích, giờ chúng ta mà lui, chúng sẽ chiếm lại được cao điểm này, lúc đó kỵ binh Mông Cổ tập kích rất dễ bị phát hiện, khi đó kế hoạch hỏng hết.”

Trương Quốc Phượng dứt khoát nói:” Không được bắn bách tính, đây là quy định trong quân quy, thứ này không đùa được như ở trong nghĩa quân, tướng quân còn nhớ kết cục của tên dám gian dâm dân nữ chứ, còn là người thuộc Vân thị đấy.”

Lý Định Quốc nhổ phẹt bãi nước bọt, giọng bực tức:” Quy định chó má, ngu xuẩn, nếu Kiến Nô thấy chúng ta để ý tới tính mạng bách tính, lần sau chúng sẽ lại làm thế, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục rút lui, thế còn đánh cái rắm gì nữa?”

“ Tướng quân, chính vì có quy củ này mà mạt tướng mới tiếp nhận huyện Lam Điền, chúng ta là người, không phải dã thú, không ăn thịt đồng loại.” Trương Quốc Phượng lắc đầu ra lệnh:” Hầu Bân, Lưu Hướng, chuyển mai phục hai bên, bỏ qua chiến hào chính diện, đợi bách tính đi qua khu vực đặt thuốc nổ thì kích nổ.”

Hai viên bách phu trưởng đi rồi, Lý Địch Quốc rút đao ra:” Vậy chuẩn bị đánh giáp lá cà thôi, gia gia lâu rồi không giáp chiến, ngứa nghề rồi đây.”

“ Bách tính bị kẹt ở chiến trường, làm sao còn đường sống đây.”

“ Kiến Nô căn bản không định để đám nông nô này sống, tin ta đi, giờ nghe ta chỉ huy.”

Tiếng khóc mỗi lúc một gần, quả nhiên như Trương Quốc Phượng dự liệu, những cái đầu lố nhố lộ ra ở lưng núi là một đám bách tính người Đại Minh, nhân số không ít hơn 500, trong đó không có lấy một tráng đinh nào, đều là phụ nhân trẻ nhỏ, quần áo rách rưới ... Bị Kiến Nô chĩa đao thương vào lưng, khóc khóc mếu mếu leo lên núi.

Phía sau đám bách tính này là quân tốt Kiến Nô đông nghìn nghịt, xem chừng Tề Tề Cách dốc toàn lực, một đánh một trận giải quyết cuộc chiến giằng dai này.

Từ chân núi tới đỉnh núi chỉ có một dặm, đã có mấy chục thi thể bách tính Đại Minh ngã xuống, chỉ cần ai đi chậm một chút, Kiến Nô không chút do dự đâm chết.

Lý Định Quốc vỗ vỗ bả vai Trương Quốc Trụ gân xanh chằng chịt:” Muốn cứu người chỉ có một cơ hội duy nhất thôi, cứu được một nửa là may rồi, Quốc Phượng, tội này ngươi có gánh không?”

…… …..

Đội xe mang vật tư tới đã rời đi, đại đội kỵ binh sau khi trang bị quân như đầy đủ nhất cũng bắt đầu từ từ di chuyển tới nơi tập kết.

Vân Chiêu cũng dẫn hộ vệ rời khỏi khu vực đã náo nhiệt suốt hai ngày một đêm này.

Muộn nhất là tới rạng sáng mai, một cuộc chiến quy mô chưa từng có với quân đội Lam Điền sẽ diễn ra, Vân Chiêu cưỡi ngựa đứng trên sườn núi nhìn kỵ binh đông nghìn nghịt dẫm qua số cỏ ít ỏi trên hoang nguyên, cảnh tượng hùng tráng ấy khiến máu trong lồng ngực y như muốn sôi lên, hận không thể nhảy ngay lên ngựa tay cầm trường đao chĩa về tướng địch hô “kẻ nào muốn đại chiến cùng ta 300 hiệp.”

Mỗi nhịp vó ngựa làm mặt đất rung lên một cái, làm Vân Chiêu không nhịp được ngửa cổ hát:

- Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòng

Nghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên công

Xưa có trang hảo hán, nghĩa khí nặng như non

Giết người trong nháy mắt, chết nhẹ tựa lông hồng

Cũng có kẻ ác bá, ưa giết người như ma

Muốn thu phục thiên hạ, vung gươm tuốt đao ra

Giờ mò trăng đáy nước, hạng ấy tìm đâu ta

Vua chẳng thấy, dựng nho giáo lên tráng sĩ vong, Thần Châu nhân nghĩa toàn nói xuông

Man di xâm lấn Trung Nguyên loạn, sĩ tử hèn nhát chạy khóc ròng

Ta muốn học người xưa, chấn hưng chí anh hùng

Thanh danh như bùn đất, đời cười có sá chi

Vai vác thanh kiếm sắc, nổi giận thì giết người

Xẻo thịt đùi nhắm rượu, cười nói quỷ thần kinh

Ngàn dặm tìm giết địch, nguyện cả đời hy sinh

Chuyên Chư - Điền Quang ấy, cũng có chút giao tình

Chết về Tây phương hết, mộ đề hối hận thôi

Hồn say cùng lý tưởng, chiến ý chợt cao bay

Cửa Tây chào giã biệt, mẹ buồn tiễn con đi

Lòng quyết ghi sách sử, nam nhi chí không về

Đánh giết tung trời đất, thảm khốc động Âm cung

Ba bước chém người chết, lòng muốn tay chẳng dừng

Máu chảy dài vạn dặm, thây chất cao ngất trời

Tráng sỹ sau trận chiến, gối xác địch ngủ vùi

Trong mộng còn giết giặc, trên mặt ánh nét cười

Nhi nữ xin chớ hỏi: sao tàn bạo quá thôi?

Lòng nhân muôn thuở chỉ hại người, đạo lý xưa nay đều giả dối

Hổ báo săn mồi lập uy danh, nai tơ yếu đuối ai thương đến?

Thế gian vẫn vậy mạnh hiếp yếu, khốn cùng có lý cũng bằng không

Vua thôi chất vấn:

Nam nhi tự biết đường hành động

Đã ra tay, phải quyết lòng

Sự nghiệp, nhân từ chẳng thể đi chung

Nam nhi dựng nghiệp nơi chinh chiến, gan hùm mắt dữ tựa sói lang

Hãy sống đời trai trong chém giết, chớ để đời cười dạ nữ nhân

Xưa nay nợ nước thân không tiếc, xả xác quân thù miệng hát vang

Cả trăm trận chiến cùng quân địch, nơi nào cũng nguyện đắp cỏ xanh

Nam nhi nào khiếp sợ, ca mãi khúc quân hành:

Giết một người là tội

Giết vạn người: anh hùng

Giết được trăm ngàn vạn

Anh hùng trong anh hùng

Nhìn lại nghìn năm người nhân nghĩa, mấy ai cóđược chí hào hùng

Chẳng thích danh thơm yêu tiếng ác, giết người trăm vạn lạnh như không?

Nên dạy muôn dân nuôi mầm hận, chớ xúi nhân gian chửi anh hùng

Có người chửi ta, nhìn khắp thế giới năm nghìn năm, hảo hán nào mà không giết người?

Từ Ngũ Tưởng nghe bài ca chứa đựng toàn những lời giết chóc ấy mà toàn thân run bần bật, mãi lâu sau mới quỳ sụp xuống thốt ra được một câu chứa đựng muôn nỗi kinh hoàng, ôm chân y:” Huyện tôn, vạn vạn lần không được.”

Vân Chiêu đang hào khí bừng bừng bị hành động của hắn làm bất ngờ, ngớ người mới nhận ra vừa xong mình nhìn kỵ binh hành quân, trong lòng nhất thời xúc động đọc thứ không nên đọc, giờ thân phận của y đã khác, một lời vô tâm mà nói ra rất dễ dẫn sang hàm nghĩ khác, cười an ủi hắn:” Đó là bài thơ mà ta nghe được thôi, khi đó ta hết sức chấn động, toàn bộ bi thương được bài thơ này nhuộm lên một ý vị bi tráng ... Nước mắt của mẫu thân, máu của thê tử, giếng kêu của con cái như hoa đào sắp tàn, thổi một cái là bay lả tả khắp nơi ...”

“ Từ Ngũ Tưởng, kỳ thực ta không hề thích giết người, điểm này ngươi biết chứ.”

Từ Ngũ Tưởng chưa hết sợ, từ lúc nghe Vân Chiêu đọc bài thơ giết người ấy, lòng hắn tới giờ vẫn khiếp đảm không thôi, quỳ lùi ra sau vài bước, mặt dán sát đất dập đầu tới mấy lần mới ngẩng lên dõng dạc nói:” Huyện tôn, vạn vạn lần không thể, từ xưa kẻ thành sự, mới đầu đúng là so ai giết được nhiều người hơn, nhưng về sau là so ai cứu được nhiều người hơn.”

“ Nay cả loại tặc khấu chỉ biết giết chóc như Lý Hồng Cơ cũng biết đem tiền tài, lương thực cướp được chia cho bách tính, càng biết hô khẩu hiệu, chia đều ruộng đất, miễn thuễ, để thu hút lòng người. Mặc dù khẩu hiệu này tuy nực cười, nhưng ti chức cho rằng nó thể hiện được bản ý của Lý Hồng Cơ, giết người chỉ là tham cái sảng khoái nhất thời, không phải kế lâu dài.”

“ Huyện Lam Điền ta từ lúc nổi lên, chí ở cứu dân trong nước lửa, chứ không phải là phải là hại dân nuôi béo mình, nay chúng ta đã sáng lập nên gia nghiệp lớn, chỉ cần tiếp tục kiên trì, ắt lòng dân hướng về, chúng ta làm được đánh đâu thắng đó.”

Vân Chiêu nhìn một người kiêu ngạo như Từ Ngũ Tưởng lúc này quỳ rạp dưới đất như con sâu, nhận ra nhất ngôn cửu đỉnh rất cuộc nặng tới mức nào, biết lúc này giải thích vô ích, hời hợt phất tay:” Đợi xem đã.”

Từ Ngũ Tưởng từ dưới đất bò dậy cũng không phủi bụi trên người, chắp tay nói:” Ti chức không phải hủ nho, tác chiến với Kiến Nô, tất nhiên không tụt lại sau người khác, huyện tôn, Từ Ngũ Tưởng đuổi theo đại quân ngay, tự mình tham chiến, đợi ti chức quay về sẽ bẩm báo chi tiết cuộc chiến với người, nếu chẳng may chiến tử, chôn dưới cỏ xanh là được.”

Không đợi Vân Chiêu đáp lời, nhảy lên chiến mã, thúc ngựa đuổi theo đại quân đang đi xa dần.

Chiến mã của Vân Chiêu tựa hồ cũng muốn đuổi theo đại quân, không ngừng dùng bó cào đất, thúc giục chủ nhân, nhưng cả nó và Vân Chiêu đều không được toại nguyện, có hộ vệ chạy tới giữ lất dây cương, hết sức cương quyết dắt về phía thành Lam Điền, khiến y chỉ còn biết ngoái đầu nhìn tiếc nuối.

Bình Luận (0)
Comment