Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 409 - Q2 - Chương 215: Cách Chết Của Anh Hùng. (1)

Q2 - Chương 215: Cách chết của anh hùng. (1)

Lý Định Quốc đứng bên chiến hào, vai vác thanh trường đao, tuy có lác đác tên bay tới, bị hắn dễ dàng tránh được, miệng ngậm điếu thuốc tự cuốn, thi thoảng nhả ra làn khỏi mỏng.

Kiến Nô xua bách tính tới mỗi lúc một gần, Tề Tề Cách miệng cười gằn, chỉ cần áp sát đám người Minh kia, hắn cho rằng mình đã thắng lợi một nửa rồi, lửa giận tích trữ hai ngày qua, chỉ cần đi 50 bước nữa là sẽ được phát tiết.

Thấy người Minh liên tục rút lui, Tề Tề Cách càng khâm phục kế mưu của Phạm Văn Trình, hắn được gợi mở lớn qua việc này, chuẩn bị lần sau tiếp tục dùng khi hai quân giao chiến.

Tề Tề Cách ngăn cản hành động bắn tên vô nghĩa của thuộc hạ, giơ chiến đao đập hai cái lên khải giáp, chĩa về phía Lý Định Quốc, ý vị khiêu chiến rất rõ ràng.

Đám phụ nhân trẻ nhỏ đã tới gần chiến hào bắn đầu chùn bước không muốn tiến tới nữa, đột nhiên có đám hán tử gầy gò toàn thân thương tích nằm như xác chết đột nhiên đứng bật dậy, giang rộng tay dùng toàn lực đấy phụ nhân xuống chiến hào, rống lên:” Nằm xuống.” “Tất cả nằm xuống mau.”

Đám bách tính đã kinh hoàng cực điểm, không nhận ra là người Tống, bọn họ chỉ biết đứng đó sững sờ, rồi chẳng khác nào con rối bị kéo dây, liên tục ngã xuống chiến hào ... Lý Định Quốc thấy vậy nhổ điếu thuốc trong miệng đi, cười ha hả vung đao xông về phía Tề Tề Cách, tên đó tới quá gần rồi, nếu không đuổi đi, đám phụ nhân trẻ nhỏ không có đường sống.

Cùng lúc đó tiếng súng nổ lần nữa vang liên đì đùng, bóng người liên tiếp ngã xuống, những ai chậm chân không chịu xuống chiến hào đều chung số phận với Kiến Nô.

Tề Tề Cách vung đao chém đứt đầu một một phụ nhân hoảng loạn chạy về phía mình, phát hiện quân sĩ hàng trước ngã xuống như cây bị đốn gốc, hét: “ Xông lên, xông lên.”

Lời hắn vừa dứt sau lưng đột nhiên bùng lên ánh lửa , tiếp ngay đó là tiếng nổ truyền vào tai, đạn chí nhỏ bằng ngón tay như mưa rào trút xuống.

Hai tiếng pháo vang lên, trước chiến hào thịt bay tung tóe, bất kể là phụ nhân trẻ nhỏ chưa kịp thoát, hay đám Kiến Nô tự phơi mặt ra giữa ban ngày ban mặt đều ngã xuống đất.

Trường đao Lý Định Quốc chém mạnh xuống, Tề Tề Cách hua đao đỡ, cheng một cái, cả hai cùng lùi lại. Lý Định Quốc nhe răng trắng ởn xông tới như dã thú: “ Hôm nay ta phải phân thây ngươi.”

Tề Tề Cách chém hờ một đao, Lý Định Quốc nghiêng người né, hắn co chân chạy ngay, chỉ một đao kia hắn biết mình không phải đối thủ, không ngờ Lý Định Quốc bất chấp đuổi theo.

Thấy chủ tướng nhà mình đã xông vào trận địch, số quân tướng Lam Điền còn lại chẳng kịp lắp đạn, cầm trường đao, thuẫn bày trận đơn giản xông lên theo.

Chừng mười lăm nhịp thở là hỏa pháo nổ một tiếng, khiến chiến trường xuất hiện một cảnh kỳ quái, chỗ rộng nhất chính diện bị đạn chì do hỏa pháo phun ra phong tỏa, còn con đường nhỏ chật chội bên trái, hai đội quân đánh nhau bất phân thắng bại.

Trong cảnh hỗn loạn địch ta này, Lý Định Quốc tìm lại được tiết tấu chiến đấu của mình, dũng mãnh vô song giết địch, dẫn đám bộ hạ bỏ súng, tạo thành trận hình Thích gia quân, nghênh chiến Kiến Nô.

Tề Tề Cách dụ địch thành công, trước đó chiến tử đều là đám a cáp ( quân nô) chuyên đi nạp mạng, giờ đã có cơ hội cận chiến, a cáp mặc giáp và quân Chính Hồng Kỳ tất nhiên dùng vào chỗ thiết yếu nhất.

Những người này mặc hai lớp giáp, tay cầm trường thương, trường kích, cùng trùy phá giáp, lấy 50 người làm một đội, một khi đánh được vào trận địch thì tả xung hữu đột không thể kháng cự.

Trong đó càng có bạch giáp binh tinh nhuệ của Mãn Thanh, như rắn độc thừa cơ đột phá quân trận địch bất kỳ lúc nào.

Lý Định Quốc ít người, số người trong quân trận cũng ít, nhanh chóng lập thành trận, ngăn cản sự tiến công của Kiến Nô, một khi Kiến Nô có khuynh hướng tụ đông lại thì ném thủ lôi ra đánh tan.

Cheng, bất ngờ, Lý Định Quốc va chạm với một tên địch, phải lùi liền ba bước, hộ vệ phía sau giơ súng nhắm tên Kiến Nô giáp trắng đó, bạch giáp binh không sợ uy hiếp từ hỏa súng, vung trường kích chém ngang lưng Lý Định Quốc.

Đùng, súng ngắn phun ra chùm hạt sắt, bạch giáp binh không né, nhắm mắt chém mạnh, Lý Định Quốc đưa tay nắm lấy cán kích, bị lực đạo cực lớn gạt bay xuống đất, còn tên bạch giáp binh bị bắn nát mặt.

Đợi Lý Định Quốc bò dậy, phát hiện ra Tề Tề Cách ở cách đó không xa, tập kết một đội nhân mã, la hét xông về phía hắn, hắn cười gằn tháo một quả thủ lôi trên giáp trụ xuống, châm lửa đếm đến ba ném về phía Tề Tề Cách.

Uỳnh! Thủ lôi nổ mạnh, bốc khói đen, tiếp ngay đó mười mấy quả thủ lôi ném tới, Tề Tề Cách hoảng hốt nấp sau một tảng đá, vô số mảnh vỡ bay qua đầu hắn, hoặc va chạm vào tảng đá, phát ra tiếng leng keng.

Không đợi khói tan hết, Tề Tề Cách xông ra tìm Lý Định Quốc, phát hiện tên đó đã chạy xa hơn mười bước, xa hơn nữa đám phụ nhân trẻ nhỏ của Đại Minh được đội nhân mã che chắn chạy ra sau núi.

Tề Tề Cách lấy tấm thuẫn lớn che chắn xông lên, một quả thủ lôi ném ngay vào hắn, hắn chống thuẫn ngăn cản, uỳnh một cái bị vụ nổ đẩy ngã, lăn xuống tiền dốc, không cam tâm để lại lời đe dọa: “ Lần sau ta sẽ mang thêm nhiều nô lệ Đại Minh hơn nữa tới.”

Lý Định Quốc nhảy vào chiến hào, hộ hạ hắn đã đặt hỏa thương lắp đạn lên chiến hào, vừa thở phào thì nhìn thấy đứa bé trơ trơ mắt nhìn mình, đưa tay giúp nó khép mắt lại, khẽ nói: “ Xin lỗi, khả năng của ta chỉ tới đó thôi.”

Chuyện thế này hắn làm không ít trên chiến trường, sớm chẳng còn đau lòng nữa.

Thế công của Tề Tề Cách bị hóa giải, cái giá không hề nhỏ, bộ hạ của Lý Định Quốc chết 19 người, còn về số phụ nữ trẻ nhỏ, chết quả nửa, chết bởi đao kiếm, hỏa thương, đạn pháp, thậm chí là vấp ngã lăn xuống núi.

Trương Quốc Trượng cuộn một điếu thuốc lá đưa cho Lý Định Quốc, uể oải cúi người nhấc thi thể đứa bé dưới chiến hào lên, không ngờ đứa bé rất nhỏ lại nặng, dùng sức kéo mạnh mới phát hiện mẹ đứa bé vẫn ôm chặt hông con, chết không chịu buông.

Lý Định Quốc giúp Trương Quốc Trụ đưa thi thể hai mẹ con lên chiến hào, vẫy người tới vận chuyển đi.

Trương Quốc Trụ bần thần nhìn vô số xác chết khắp nơi, nói:” Chuyện này do ta quyết định, không liên quan tới tướng quân.”

Lý Định Quốc hừ một tiếng:” Ngươi đi theo ta lâu như vậy, đã bao giờ thấy ta để bộ hạ gánh tội cho mình chưa?”

“ Chẳng ai lại hạ tiện tới mức chủ động gánh tội thay người khác, ta sở dĩ giúp tướng quân, không phải do tình cảm huynh đệ, mà là lựa chọn lý trí nhất, tướng quân ở lại trong quân hữu dụng hơn ta, ta có thể về nhà làm ruộng.”

“ Đừng vội gánh tội thay ta, đợi đánh xong trận này gánh cũng chưa muộn, Kiến Nô mang theo 9 vạn bách tính Đại Minh, ngươi nghĩ sau trận đại chiến này sẽ còn lại bao nhiêu? Lần này chủ lực công phá đại doanh Kiến Nô là kỵ binh Mông Cổ, ngươi nghĩ chúng biết thương xót bách tính Đại Minh như chúng ta sao? Không thể nào.” Lý Định Quốc mệt mỏi ngồi xuống, không chỉ mệt thể xác, còn là gánh nặng tinh thần: “ Thành Lam Điền, ài, khi nghe Vân Chiêu kể sơ qua kế hoạch của y, ta thấy y quá hoang đường, chuyện này bàn việc binh trên giấy thì hay, thực tế là không thể nào, vậy mà rốt cuộc y làm được rồi.”

“ Đến khi chuyện thành, ta mới nhận ra nhãn quang bố cục của y vô song trên đời, hơn xa Lý Hồng Cơ, nghĩa phụ của ta, càng không nói tới vị hoàng đế kia của triều Minh. Thủ đoạn của y quá cao siêu, dưới tình huống không ai phát giác ra, hoàn thành mục tiêu của mình.”

“ Ngươi đợi mà xem, trận chiến này sẽ không có kết quả quá tốt đâu.”

Bình Luận (0)
Comment