Vân Chiêu hai tay bị buộc hai sợi lụa đỏ nắm trong tay hai nữ nhân, chẳng biết dự báo điều gì cho tương lai của y không, chỉ biết thời khắc này y thấy mình là nam nhân hạnh phúc nhất thế giới rồi.
Tới bên xe ngựa do hai con ngựa trắng kéo xe đợi sẵn, Van Chiêu bế Phùng Anh lên xe ngựa trong tiếng reo hò của đám đông, Tiền Đa Đa cũng muốn được Vân Chiêu bế lên xe, Tiền Thiểu Thiểu nhất quyết không chịu, bị Tiền Đa Đa đá cho vài cái vào lưng, rồi tự mình đưa tỷ tỷ lên xe, đứng đó có chút bần thần.
Hỉ nương hoan hỉ đem hai quả táo vàng đặt vào tay hai tân nương tử, bốn bề reo vui chấn động át tiếng hô lễ quan, Vân Chiêu mặt hơn hớn đánh xe ngựa đem mỹ nhân về.
Một tiếng kèn đồng vang lên, đó là núi cao sông dài, đường nhỏ quanh co.
Một tiếng kèn trúc vang lên, đó là ôn nhu vô tận ..
Một tiếng sáo dài ... Phá hỏng cả cảnh tượng, thiếu nữ tóc dài bị đám người tóm được chân ném đi.
Một lão hán gầy khô như que củi, còn mỗi một chân, răng đen xì ngồi trên vách đá khản cổ hát bài tình cả đậm chất hương thổ Quan Trung.
Ba con bươm bướp giang rộng cánh bay, ba bông hoa hôn nhau, ba chiếc tủ, ba chiếc rương, ba chiếc hòm nối thành một vòng tròn. Ba cái gối hoa, ba chiếc chăn bông ....
“ Ca từ này rõ ràng là không đúng rồi, phải là từng đôi chứ, ba bông hoa thì hôn nhau thế nào?” Từ Ngũ Tưởng học thức uyên bác, tất nhiên là thấy sai sẽ đính chính, hắn rất muốn đá tên cường đạo già mất thể diện kia ngã lăn quay xuống vực:
Cái đầu trọc của Vân Dương chĩa tới, giọng khinh bỉ:” Ba người làm sao không hôn nhau được, đúng là trẻ nít chưa hiểu sự đời.”
Từ Ngũ Tưởng chắp tay cười nhạt: “ Xin thỉnh giáo.”
“ Để xong hôn sự hôm nay, ca ca đưa ngươi tới Minh Nguyệt Lâu mở mang đầu óc, đừng nói ba người hôn nhau, nhiều hơn nữa cũng được, mấu chốt là lưỡi ngươi đủ dài ... “ Vân Dương cười dâm dục:
Từ Ngũ Tưởng phất tay áo tỏ ý không thèm nghe: “ Thứ phi lễ chớ nghe, thứ phi lễ chớ nhìn, thứ phi lễ chớ nói ....”
“ Ta bỏ tiền.” Vân Dương hào khí tuyên bố, chợt tay mò trên người mới nhớ ra: “ Hôm nay mặc bộ này không có tiền.”
Tiền Thiểu Thiểu hiến kế: “ Lâu lắm rồi không cướp của Minh Nguyệt Lâu, bọn ta chỉ cần cướp một lần, chẳng phải đủ tiền đi rồi sao?”
Vân Dương lập tức bỏ nhiệm vụ , tụt lại phía sau, học đòi khom người chắp tay: “ Thỉnh giáo.”
Vân Chiêu thấy mấy tên này thậm thụt với nhau rít khẽ:” Này, đây là ngày đại hỉ của ta.”
Tiền Thiểu Thiểu ứng phó ngay:” Tỷ phu, vì ngày đại hỉ mới ra tay chứ, chẳng phải xưa nay mỗi lần cướp Minh Nguyệt Lâu, chúng ta đều rất vui vẻ à?”
“ Đưa Tiểu Sở đi cùng.” Không ngờ Tiền Đa Đa ngồi trong xe cũng nghe thấy, ra lệnh cho đệ đệ:
Bên ngoài lập tức im thít không thấy bàn tán gì nữa, Phùng Anh phì cười, lập tức dừng ngay, vì nàng thấy đôi mắt lớn của Tiền Đa Đa nhìn mình chằm chằm.
“ Ta muốn chơi đoán quyền lại.” Tiền Đa Đa nghiêm túc nói, vấn đề Vân Chiêu nghĩ vỡ đầu không ra, còn tưởng ẩn chứa vô số thâm ý, té ra được giải quyết đơn giản như vậy:
Phùng Anh đâu ngốc, lắc đầu dứt khoát:” Đó là trời cao an bài, lúc này ông trời lớn nhất, cô đừng hòng thay đổi ý trời.”
Tiền Đa Đa lấy trong lòng ra một cuốn sổ nhỏ, áp giọng xuống thần bí nói:” Cô chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu.”
Phùng Anh lật cuốn sổ, trong đó có rất nhiều hình vẻ làm người ta đỏ mặt, nàng ném vội lại trả Tiền Đa Đa, vẫn cương quyết nói:” Thạch Trụ là nơi dân phong cởi mở, cô tưởng ta không biết chuyện nam nữ chắc, ta còn đỡ đẻ tới hai lần.”
“ Xì, đã là gì, ta từ nhỏ sống ở ...” Tiền Đa Đa nói được một nửa biết mình lỡ lời, vội ngậm miệng tức thì:
Phùng Anh đồng cảm an ủi:” Tỷ muội chúng ta hồi nhỏ đều sống chẳng tốt gì, làm gì có ai hơn ai, có điều, sau này nhất định sẽ tốt hơn.”
Tiền Đa Đa mím môi, quan hệ hai người trước giờ luôn khá gượng gạo, nhưng tương lai là người một nhà rồi, tranh chấp nữa đâu mấy ý nghĩa, nàng thở dài nằm tay Phùng Anh, đặt vào bàn tay hơi thô ráp đó cái vòng ngọc lóng lánh.
Còn lấy khăn tay ra lau hàng mi vẽ chẳng ra sao của Phùng Anh, vẽ lại cho nàng, cuối cùng hôn môi Phùng Anh một cái:” Son môi này không tốt, dùng của ta đi, vị hoa quế thêm vào ít đường, A Chiêu thích nhất đấy.”
Phùng Anh không từ chối thiện ý của Tiền Đa Đa, mặc dù lời nói luôn ngầm có ý kích thích nàng, nàng vẫn để Tiền Đa Đa muốn làm gì trên mặt mình thì làm. Nàng tin, dù trong lòng Tiền Đa Đa có bất mãn tới mấy cũng sẽ không bao giờ làm Vân Chiêu khó xử với người ngoài, Vân Chiêu yêu thương Tiền Đa Đa nhất, chiều ngược lại cũng vậy.
Xe ngựa cuối cùng cũng về tới nhà, trong tiếng trầm trồ xuýt xoa của đám đông, Tiền Đa Đa xuống xe trước rồi tới Phùng Anh, trải qua một loạt lễ nghi rườm rà, trong đó quan trọng nhất tất nhiên là bái thiên địa, tân tức phụ dâng trà cho Vân Nương, nghe giảng giải gia quy.
Sau loạt lễ nghi này, ba người Vân Chiêu được đám hỉ nương xúm quanh đưa vào hậu trạch.
Đại môn hậu trạch đóng lại, Vân Chiêu chẳng hứng thú đi tiếp rượu đám người quá khích ngoài kia, với thân phận của y bây giờ, cơ bản có thể ngó lơ kha khá quy tắc thông thường rồi.
Lúc này trong viện tử trừ phu phụ Vân Chiêu ra chỉ còn lại Tiểu Sở, Vân Xuân, Vân Hoa, cùng với Hà Thường Thị.
Tiếng huyên náo bị cánh chửa lớn chặn lại phần nào, Tiểu Sở đường hoàng ngồi trên cái ghế đặt giữa sân, mỗi bên tay là một khẩu súng ngắn, miệng cắn hạt dưa, tai rõ ràng giỏng lên nghe lén động tĩnh bên trong phòng tân hôn.
Vân Xuân đẩy đầu Tiểu Sở sang bên:” Giờ trời vừa tối thôi, thiếu gia nhà ta không háo sắc tới mức ấy.”
Vân Hoa đá khẩu súng của Tiểu Sở đi:: Ngươi định bắn ai thế hả, hôm nay là ngày gì mà mang thứ không cát tường này vào đây, trong viện tử này, trừ ba chủ nhà, ta là lớn nhất, sau này ngươi phải nghe ta.”
Tiểu Sở trừng mắt lên:” Dựa vào cái gì mà ta phải nghe ngươi?”
Vân Xuân giải thích:” Nếu ngươi đánh được Hoa Hoa thì ngươi làm lão đại, ta phải nghe lời vì năm xưa không đánh lại cô ấy.”
Hà Thường Thị thở dài ngao ngán, trước kia quản hai đứa ngốc đã mệt, nay thêm một đứa nữa, bà đi tới tách đầu Tiểu Sở và Vân Hoa như gà chọi ra:” Thiếu gia nói rồi, về sau trong viện tử này do ta an bài, ta mới là quản sự.:
Mặt đất rải thảm đỏ dầy, tường dán “Hỷ” lớn, tới ngay cả rèm cũng đổi thành màu hồng của ngày vui, trên bàn trang điểm là hai cây nến long phượng cực lớn đang cháy tỏa bông hoa đăng vui mắt, cả phòng tràn ngập một sắc đỏ vui tươi, chứng minh đây là phòng tân hôn của tân lang và tân nương.
Thế nhưng trái ngược với sự ồn ào bên ngoài, ba người trong phòng vốn rất quen thuộc nhau, lúc này lại ngồi ngây ra đó, tình hình rất lúng túng, rượu giao bôi đã uống, khăn đỏ đã vén lên, tóc cũng đã cắt được tết lại cho vào túi gấm minh chứng kết hợp của họ, lúc phần quan trọng nhất thì bị kẹt.
Không ai nói lời nào.
Trái ôm phải ấp là mộng tưởng rất mỹ lệ, đến khi thực hiện chẳng đơn giản, lúc này bất kể là Vân Chiêu háo sắc, Tiền Đa Đa phóng khoáng đều không biết bắt đầu chuyện ba người thế nào, càng chẳng nói tới Phùng Anh cúi gằm mặt vân vê góc áo.
Tiếng cãi nhau ngoài sân truyền vào, Tiền Đa Đa tai thính nghe thấy phì cười trước, hóa giải không ít không khí xấu hổ, nàng gỡ đống trang sức rườm ra trên đầu ra, xoa bụng:” Dậy suốt từ canh tư, vất vả tới giờ được mỗi nửa bát cháo.”
Trên bàn rượu thịt sẵn sàng, Vân Chiêu nhanh chân đứng dậy lấy đũa đặt vào tay hai tân nương:” Ta cũng nửa ngày trời chưa được hạt cơm nào đây, chúng ta ăn trước, uống chút rượu, hôm nay không say không về.”
Tiền Đa Đa cảnh cáo Vân Chiêu:” Chàng đừng có hòng chuốc say hai người bọn thiếp, sau đó mang tới cùng một cái giường.”
Phùng Anh đỏ mặt, lúc này nàng phải lên tiếng hòa nhập vào gia đình nhỏ này:” Tửu lượng của phu quân chắc gì hơn được tỷ muội chúng ta.”
Hai nữ nhân cùng ghé đầu cười rúc rích với nhau, Vân Chiêu khẽ hừ một tiếng không thèm để ý nữa, một mình cầm đũa ăn trước.