Chẳng mấy chốc bàn tiệc đã tan hoang, bầu rượu cũng hết sạch Hà Thường Thị nghe tiếng gọi dẫn ba nha hoàn vào, thấy bát đĩa đều hết sạch, không khỏi kinh ngạc về sức ăn của cả ba, hôm nay là thành hôn, tiết mục quan trọng nhất đâu phải ăn uống chứ ... đợi lâu như vậy rồi, ai ngờ mới xong phần ăn.
Tiền Đa Đa lờ ánh mắt quái dị của Hà Thường Thị, dùng khăn tay lau miệng phất tay ra lệnh:” Dọn đi, sau đó mang lên mấy món nhắm, bọn ta muốn uống rượu.”
Vân Chiêu đánh mắt với Vân Xuân:” Lấy vò rượu, ba cái, không đủ lấy thêm.”
Mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị sẵn sàng, Vân Chiêu nhìn hai thê tử như hoa như ngọc, dưới ánh nến đỏ nhạt, gò má mịn màng trơn nhẵn của các nàng nổi lên một quầng sáng nhàn nhạt, mỗi người một vẻ đều đẹp tới khiến người ta hít thở không thông, lòng lâng lâng khó tả:” Người khác đều nói, các nàng được giả cho ta là vinh diệu, kỳ thực lời này phải nói ngược lại, cười được hai nàng là vượt quá kỳ vọng của ta.”
“ Con người ta hơi quái dị một chút, các nàng chớ chê, dù sự nghiệp của ta thành công tới mấy, đời này ta chỉ có hai nàng thôi, không định tam cung lục viện gì cả. Hôm nay phu thê chúng ta làm lễ kết tóc, tuy là ba người có hơi không ra sao, nhưng ta vô cùng chân thành, ta thề với thần linh, đời này không chia lìa.”
Tiền Đa Đa ngây ra nhìn Vân Chiêu, tình cảm được vun đắp suốt từ nhỏ dâng lên dào dạt trong trái tim, nàng dịu dàng dựa vào vai Vân Chiêu, đôi mắt mơ màng thủ thỉ:” Nói rồi đấy nhé, đời này không chia lìa.”
Phùng Anh không chịu kém, dựa vào vai còn lại của Vân Chiêu, nói nhỏ:” Ừm, đời này không chia lìa.”
Vân Chiêu mũi hít hà hương thơm thân thể thiếu nữ, có chút ngứa ngáy, vươn tay ôm hai vòng eo nhỏ vào lòng, đầu óc bắt đầu không lành mạnh :” Ta nghe Vân Dương nói, ba người có thể hôn nhau được đấy, hay là…”
Phùng Anh, Tiền Đa Đa đồng loạt đẩy Vân Chiêu ra, dù sao cả hai là hoàng hoa khuê nữ, chưa tiếp nhận được chuyện phóng đãng đó, mỗi người ôm lấy một vò rượu nâng lên:” Không chia lìa, cạn.”
Vân Chiêu dở khóc dở cười cũng lấy một vò:” Chúng ta thành thân, đâu phải kết nghĩa kim lan, các nàng làm mất hết không khí rồi.”
Rượu vào rồi là có vô số đề tài để nói, trong phòng trở nên sôi nổi, Quan Trung vào tháng bảy địa khí bốc lên, nóng tới quá đáng, dù trong phòng có núi băng lấy từ Ngọc Sơn xuống, uống rượu vào lại càng thấy nóng.
Ba người mở cửa sổ ra đón gió mát, ai ngờ gió thổi vào là gió nóng, Vân Chiêu là người đầu tiên tháo đai lưng, cởi hỉ phục cho thoải mái.
Trước đó còn giữ gìn, hôm nay đã động phòng rồi, Tiền Đa Đa chẳng ngại gì nữa, huống hồ lâng lâng hơi men, cũng cởi áo cưới dày, tới khi chỉ còn áo trong bằng lụa mỏng, những đường cong thiếu nữ lập lờ dưới ánh nến mê đắm lòng người.
Chỉ có Phùng Anh là lề mề không chỉu cởi.
Tiền Đa Đa thấy như vậy là không công bằng, lại có ý làm khó, xông tới cởi áo Phùng Anh, Phùng Anh bỏ chạy lên giường, ra sức chống cự, mặc dù Phùng Anh một thân võ công hơn người, dưới bàn tay ma quái của Tiền Đa Đa, người nhũn dần ra, chỉ biết che chỗ nọ chắn chỗ kia, càng chống cự, y phục trên người hai nàng càng ít ... dần dần Vân Chiêu thấy được bờ vai trắng thanh mảnh, chiếc lưng trắng muốt chỉ còn giây yếm hờ hững nhỏ vắt qua, hai chiếc quần lót một trắng muốt một màu sen hồng mỏng manh, muốn cong có cong, muốn tròn có tròn, cơ thể thiếu đôi tám hiện ra trong ánh sáng vàng của ngọn đèn lay động rung rinh không kém gì trái tim Vân Chiêu.
Một đã đủ chết huống hồ là hai, cảnh tượng trên giường làm Vân Chiêu phun máu mũi, hai mắt không đủ dùng, lúc nhìn vòng eo như bạch ngọc của Tiền Đa Đa, lát nhìn Phùng Anh xấu hổ úp sấp trên giường, mông tròn trịa như vầng trăng ....
Vân Chiêu lúc này không tham gia nữa thì uổng công làm nam nhân rồi, lén lút lên giường, màn che hạ xuống, chăn gấm bập bềnh, trên chiếc giường hoa xuân sắc vô biên
...... .............
Trên biển lớn, sóng dữ như từng ngọn núi lớn đổ ập xuống boong thuyền, ván thuyền phát ra tiếng kêu ken két tựa hồ sắp bị sóng đánh tan tành bất kỳ lúc nào.
“ Hạ buồm đuôi thuyền ...” Thuyền trưởng Mario dốc sức hét lớn để lời mình có thể truyền tới tai thuyền viên:
Lưu Minh Lượng và Trương Truyền Lễ tuy kinh hoàng, tay vẫn nắm chặt rìu, chém đứt dây thừng, cánh buồm bị gió thổi bay vút đi, hai người vội vàng cúi đầu, dây thừng lớn bằng cổ tay quất vút một cái qua đầu họ.
“ Cẩn thận dây thừng.”
Không biết thuyền viên nào la lên, kéo người khác nằm xuống, dây thừng như cái roi tiếp tục quất bừa bãi khắp nơi, trúng vào thúng gỗ chứa nước ngọt, thùng gỗ vỡ tan tành.
Người đi thuyền viễn dương, nước ngọt quý hơn mạng, lúc này chẳng để ý nữa rồi, cột buồm lớn xoay như cù kéo lê tay đòn đánh tới, cả đám la hét nhảy tránh.
Rầm! Lưng Trương Truyền Lễ va mạnh vào mạn thuyền, tiếp đó là Lưu Minh Lượng chung số phận, trong cuồng phong cả hai bám chặt dây thừng không dám buông, mặc mưa lớn đập lên mặt đau rát.
Nhìn buồm vẫn kéo cột buồm di động, đám thuyền viên muốn buộc cánh buồm lại, nhưng bị gió ép chết vào mạn thuyền rồi.
Lúc này một bóng người lừng lững xuất hiện trên boong thuyền, eo quấn dây thường, cúi thấp người chống lại cuồng phong bạo vũ, đi từng bước về phía buồm đang lay động không thôi.
“ Tú Phân, quay lại đi, nguy hiểm lắm.”
Sợi thừng lớn như cái roi kia quất vào người Hàn Tú Phân, nàng kêu lên đau đớn, nhưng giang tay nắm chặt lấy sợi thừng, sau đó lao cả thân hình to lớn nặng nề vào cánh buồm, mấy lần bị gió mạnh cuốn lên, nàng ôm lấy cột buồm chính đè xuống.
Cả Lưu Minh Lượng và Trương Truyền Lễ không ai bảo ai liều mạng xông tới, cả ba đồng tâm hợp lực mới buộc được buồm vào cột.
Chưa đợi bọn họ thở lấy hơi, lại một đợt sóng lớn ập xuống, chiếc thuyền buồm cực lớn so với sóng biển không khác gì con kiến, gian nan đón sóng đi lên.
Thuyền lớn leo sóng được một nửa liền có xu thế trượt xuống.
“ Kéo buồm tam giác lên! Rẽ trái hết mức ...”
“ Bơm nước, bơm nước, nước vào trong khoang rồi.”
Trong đêm tối bão bùng, từng hồi mệnh lệnh chính xác của Mario xuyên qua sóng gió truyền tới, thuyền viên răm rắp làm theo, đúng như Vân Chiêu đã nói, anh chàng thợ sửa ống nước đúng là người đáng tin cậy, con thuyền dần dần ổn định trở lại, thách thức với biển khơi.
Thời khắc gian nan rồi cũng qua đi, tia sáng đầu tiên trong ngày xuyên qua mây đen dày đặc chiếu lên thuyền, Hàn Tú Phân nghe thấy đám thuyền viên reo hò vang dội, tựa hồ đang cảm tạ Chúa cứu vớt họ.
Cảm giác có gì đó trên đầu, Hàn Tú Phân đưa tay gỡ xuống, té ra là con mực, nàng dùng tay xé túi mực của nó, cứ thế cho con mực sống vào miệng nhai ngon lành.
Lưu Minh Lượng nằm bẹp trên sàn thuyền, ngẩng đầu thấy Trương Truyền Lễ thất thểu đi tới, thở phào, đêm qua hắn tưởng mất người huynh đệ này rồi.
Trương Truyền Lễ nhìn con thuyền gần như tan hoang, đù thứ mảnh vụn, cá lớn cá bé giãy đành đạch trên sàn thuyền:” Thuyền hỏng quá nửa rồi, phải thừa lúc bão lắng xuống, sửa sang lại thôi, nghiêm trọng nhất là nước ngọt của chúng ta bị sóng biển cuốn hết rồi, không cầm cự được tới cảng tiếp theo mất.”
Lưu Minh Lượng kệ, hắn cứ nằm đó hưởng thụ niềm vui còn sống:” Còn sống đúng là thật tốt.”
Hàn Tú Phân đứng dậy đá hắn một phát hết sức thô bạo:” Dậy ngay, thống kê nhân thủ vật tư của chúng ta xem xem tổn thất thế nào đã.”
Trương Truyền Lễ đã làm việc này rồi:” Bị thương hai người, một bị va đầu, một bị gỗ đâm xuyên bắp chân, thương thế không nhẹ, chúng ta cần cập bờ nghỉ ngơi. Nhưng tên Mario đáng chết kia nói, không thể cập bờ, thậm chí không thể đi ven bờ biển, hải tặc ở đây vô cùng hung hãn.”
Hàn Tú Phân xua tay:” Chuyện nhỏ, ta đi xem huynh đệ bị thương trước, chỉ cần người không sao, chúng ta sẽ có cách vượt qua khó khăn này.”
Trương Truyền Lễ đợi Hàn Tú Phân vào khoang thuyền rồi mới ngồi xuống bên Lưu Minh Lượng, cảm thán:” Thực lòng mà nói chúng ta không hợp làm thủ lĩnh bằng Tú Phân.”
Lưu Minh Lượng cười khổ:” Còn phải nói nữa sao.”