Lúc mới xuất phát, hai người Trương Truyền Lễ và Lưu Minh Lượng đều lo, bằng vào cái tính kiêu ngạo của Hàn Tú Phân, bọn họ không quản thúc nổi, thậm chí lấn át bọn họ, nhưng giờ đã ra biển thời gian dài rồi, Hàn Tú Phân chẳng những làm tốt chuyện của nàng, giữ đúng phận sự, tôn trọng mệnh lệnh của họ, mà còn giúp bọn họ rất nhiều việc, nhất là lần này, nếu không có nàng thì cả hai có khi chết rồi.
Hai huynh đệ thương lượng một hồi rồi dìu nhau xuống khoang thuyền, phơi nắng trên biển một chút thì được, phơi nhiều chết người, nhất là bọn họ còn vừa ngâm nước biển cả đêm.
Người bị thương trong khoang thuyền đã được Hàn Tú Phân xử lý xong, người bị mảnh gỗ đâm qua bắp chân còn đỡ, dăm bữa nửa tháng là lành. Người còn lại rất nghiêm trọng, đầu hắn được nàng dùng ván gỗ nẹp chặt, không dám cử động, vì cử động một chút thôi là đau như tách thịt khỏi xương.
Bận rộn suốt một ngày, khỏe mạnh như Hàn Tú Phân cũng kiệt quệ, lúc này đang bê cái bát sắt lớn ăn như chết đói, thấy hai người kia đi vào, ném cho mỗi người một quả quất phơi khô tới quắt queo:” Không còn nhiều nữa đâu, mỗi người một quả đi.”
Ở trên thuyền có quít ăn đúng là kỳ tích, mà Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ không biết vì sao phải ăn thứ này.
Chỉ biết là Mario đã ném mấy thuyền viên bị bệnh toàn thân sưng vù xuống biển, bọn họ mắc thứ bệnh kỳ quái mà không cách nào chưa được, song 28 người huyện Lam Điền bọn họ đều không mắc bệnh này, dù là người ốm yếu nhất.
Thế nên dù thứ quất phơi khô này khó ăn tới đâu, bọn họ vẫn nghe lệnh Hàn Tú Phân nhắm mắt nuốt vào.
Hai người ăn xong quả quất nhỏ, ngồi đối diện với Hàn Tú Phân nói:” Huynh đệ bọn ta vừa thương lượng, quyết định để cô làm thủ lĩnh đội thám hiểm của chúng ta, cô thấy sao?”
Hàn Tú Phân nhìn hai đồng song gày gò so với mình như gà con với gà mẹ, nói rất rõ ràng:” Các ngươi nghĩ cho kỹ, một khi quyền vào tay ta, các ngươi muốn lấy lại sẽ là tạo phản.”
Hai người đồng loạt gật đầu:” Bọn ta biết quy củ.”
Hàn Tú Phân đi lấy giấy bút:” Lấy viết làm bằng chứng.”
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ nhanh chóng viết giấy bàn giao, dùng ấn riêng của mình, tiếp đó đóng đại ấn của đoàn thám hiểm, làm liền bốn bản.
Hàn Tú Phân chẳng khách khí, lấy luôn đại ấn cất vào lòng, vỗ vỗ bầu ngực phì nhiêu, ngửa mặt cười lớn: “ Hai tên ngu xuẩn các ngươi sớm phải giao quyền lực cho ta mới lớn, xem xem các ngươi đã làm gì? Suốt ngày ru rú không khoang thuyền, biết vẽ hài đổ không? Ghi chép phong thổ nhân tình không? Có lập bản đồ sản vật không? Chỉ biết suốt ngày câu cá như hai thằng ngốc vô dụng.”
Vừa mới giao quyền ra thái độ Hàn Tú Phân thay đổi hẳn, cả hai liền bị chửi tối tăm mặt mũi, chỉ biết trố mắt nhìn nhau.
“ Nhìn cái gì mà nhìn, huyện tôn phái chúng ta đi không phải chỉ quan sát Châu Âu, còn để khám phá đường biển, ở trên biển nhiều ngày như thế, các ngươi chắc phải nhận ra biển khơi giàu có thế nào. Huyện Lam Điền ta đi một bước nhìn ba bước, sau này chúng ta tự lập hạm đội riêng, biến nơi này thành ao cá của chúng ta, hiểu chưa?”
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ mắt cứ mở to như chuông đồng, gào khóc trong lòng, giờ họ đã hiểu ra vì vì sao huyện tôn giao quyền chỉ huy cho bọn họ, lúc lên đường còn nhắc đi nhắc lại đừng giao quyền cho Hàn Tú Phân rồi.
Giờ họ đã hiểu ra nỗi khổ tâm của huyện tôn, ả Hàn Mặt To này là đồ điên, thứ cuồng quyền lực.
“ Cút xéo ra ngoài làm việc cho ta.”
Hàn Tú Phân không cho họ thời gian đau khổ, tóm cổ áo ném ra ngoài khoang thuyền, ở bên trong cười điên cuồng truyền khắp thuyền ....
Mây đen cuối cùng đã tan biến hết, biển khơi không có bão luôn làm lòng người khoan khoái, hải âu bay thành đàn sau thuyền, cá heo đi trước dẫn đường, vài con cá mọc cánh thi thoảng nhảy vọt lên khỏi mặt nước, lướt đi rất xa rồi mới về biển rộng.
Bầu trời phiêu đãng vài đám mây trắng, hải âu lớn giang rộng cánh đứng im trong không khí để gió biển đẩy mình đi.
Thời tiết thế này, Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ, hai người chịu ảnh hưởng lớn từ Thang Nhược Vọng rất muốn kiếm cái ghế gấp, thay bộ quần áo không có mùi tanh, ngồi trên boong thuyền pha ấm trà, hút điếu thuốc, kéo cần câu thả trong nước xem có thu hoạch gì không?
Nửa năm qua bọn họ đều làm thế, thi thoảng Hàn Tú Phân đi qua còn mang cho họ ít hoa quả tươi vừa kiếm được ở bến cảng gần nhất, thế nên họ mất cảnh giác.
Giờ thì không được nữa rồi, từ khi bọn họ ngu xuẩn giao quyền lực ra, ngày tháng an nhàn như thế chỉ còn thuộc về một mình thuyền trưởng Mario.
Hàn Tú Phân từ khi ra biển là hoàn toàn coi mình là nam, nàng mặc cái quần cộc, lộ ra bắp chân lớn không kém gì nam nhân cường tráng nhất, hai bàn chân to bè, ngón chân xòe ra bám lấy sàn thuyền, mặc thuyền chòng chành vẫn vững vàng như núi.
Thân trên mặc áo ba lỗ da cá ôm sát người, bầu ngực nở nâng đẩy áo gồ lên cả đống, hai tay cầm hai xiên cá, bộ dạng hung thần ác sát chỉ ra biển quát Lưu Minh Lượng:” Nhảy.”
Lưu Minh Lượng cả kinh:” Có cá mập thì sao?”
Rầm! Hàn Tú Phân đâm cán xiên cá xuống sàn: “ Có cá heo thì cá mập thường không tới.”
Trương Truyền Lễ run rẩy: “ Cô cũng nói rồi đấy thôi, chỉ là thường không tới, nhỡ chúng tới thì sao?”
“ Lên chiến trường rồi, sống là may, chết là thường.”
“ Đây không phải chiến trường.”
Hàn Tú Phân gằn giọng:” Rời huyện Lam Điền, toàn thiên hạ là chiến trường, ta bảo nhảy, có nhảy không?”
“ %^$^* con mẹ ngươi Hàn Tú Phân.” Lưu Minh Lượng rống lên chửi xong nhảy ùm xuống biển:
Hàn Tú Phân cười híp mắt nghe từng tiếng chửi bới hỏi thăm cha mẹ mình, đợi tên võ sĩ huyện Lam Điền cuối cùng nhảy rồi, ánh mắt nàng nhìn sang Mario đang nhàn nhã uống trà xem náo nhiệt.
“ Không không, thủ lĩnh tôn quý, ta là thuyền trưởng của ngài, là người có quyền lớn nhất trên thuyền, không phải là thuộc hạ của ngài, ngài không nên nhìn ta bằng ánh mắt như thế.” Mario có cảm giác không lành:
Đám thủy thủ nghe Mario nói vậy liền lủi sạch.
“ Đây là thuyền của huyện Lam Điền, tức là thuyền của ta, ta là chỉ huy tối cao, ngươi chỉ là tên lái thuyền, giờ ta lệnh ngươi, hoặc là nhảy xuống biển, hoặc là để ta ném xuống.” Hàn Tú Phân đi tới từng bước:
“ Không không, quý cô ơi, cô không thể làm thế, đây không phải là quy củ trên biển, ở trên biển, thuyền trưởng là lớn nh ... Ááaaa ...”
Hàn Tú Phân căn bản không quan tâm Mario nói gì, nàng tóm cổ hắn ném xuống biển nốt.
Thế là trong thời gian ngắn, trừ thủy thủ cần để điều khiển thuyền và cứu sinh, số còn lại đều tự nhảy xuống biển, bơi theo thuyền lớn.
Do không có gió, thuyền đi không nhanh, mới đầu bọn họ còn theo kịp, nhưng nửa canh giờ trôi qua, Hàn Tú Phân vẫn không cho ai lên thuyền, thấy ai không chịu nổi thì ném cho tấm ván gỗ ...
Chiếc Lam Điền là thuyền buồm ba cột, ngoài buồm dọc còn có cả buồm ngang, đây là thiết kế của người Hà Lan thông minh, là loại thuyền tiên tiến nhất thế giới bây giờ, tải trọng một vạn đảm, thuyền lắp 24 khẩu hỏa pháo, ba nỏ lớn, hai máy ném đá.
Chiếc thuyền như vậy coi như người khổng lồ trên biển rồi, chỉ cần không gặp phải chiến hạm chân chính thì cơ bản không phải sợ gì hết.
Chính vì nguyên nhân đó bọn họ đi trên biển khơi vào thời buổi hải tặc hoành hành mà chưa gặp phải sự khiêu chiến thực sự.
Toàn bộ thuyền có 225 nam nhân, thêm vào một mình Hàn Tú Phân là nữ.
Lưu Minh Lượng được người ta kéo lên khỏi mặt nước, ném đó nằm liên tục nôn nước biển ra ngoài, Trương Truyền Lễ thở không khác gì cá chết.
Chuyện ngược đãi này bọn họ không xa lạ, vì bất kỳ học sinh nào ở thư viện cũng phải trải qua khóa huấn luyện quân sự, mà giáo quan là đám sơn tặc lừng danh ở Quan Trung.
Hai người không bao giờ muốn nhớ lại quãng thời gian đó, hôm nay Hàn Tú Phân khiến ác mộng lần nữa in sâu vào đầu họ.
Ả nữ nhân điên rồ đó muốn dùng chuyện này thiết lập nên quyền thống trị tuyệt đối của mình, xem ra ả rất thành công, nhìn đám thủy thủ xúm quanh nịnh bợ là bọn họ biết tương lai chỉ có thể tệ hơn mà thôi.
Bọn họ hối hận vì không nghe lời huyện tôn.
Giờ quá muộn rồi.