Vân Chiêu bây giờ luyện được thói quen, để cho thuộc hạ nói hết ý nghĩ của mình, còn y ít tỏ thái độ rõ ràng ngay:” Chuyện này cần có nghiên cứu cụ thể, ai sẽ đi làm?”
Từ Ngũ Tưởng lấy ra một bản văn thư trên giá:” Bọn thuộc hạ đã tính rồi, hơn hai trăm năm qua Đại Minh kiến thiết thiên hạ cũng có không ít thành quả, tài phú các địa phương cơ bản là cân bằng, chỉ có nắm trong tay người thì lại không cân bằng.”
“ Huyện tôn, chuyện này có thể thực thi ở phụ cận Phục Ngưu Sơn, ngài thấy sao?”
Vân Chiêu hơi cau mày:” Bảo Tiền Thiểu Thiểu, bắt một tên tặc khấu có ác danh có sắc uy hiếp, ta muốn dùng danh nghĩa của hắn, Phùng Anh làm loại chuyện này không thích hợp.”
Từ Ngũ Tưởng gật đầu, lùi khỏi thư phòng.
Tên đó vừa đi một cái, thậm chí Vân Chiêu thấy cả thư phòng như sáng hẳn lên.
Trên tường vẫn treo thiên hạ cung ứng đồ mà Trương Hiền Lượng tiên sinh tặc cho y, bây giờ phương bắc rộng lớn đã không còn mấy sợi tơ đỏ liên kết với vương triều Chu Minh nữa, màu lam đại biểu cho huyện Lam Điền đã bao phủ cả phía tây và phía bắc.
Chuyện tham ô ở Thiên Thủy, tà giáo ở Thanh Thủy, xung đột vũ trang quy mô lớn ở Vân Nam, Quý Châu, hay chuyện Lô Tượng Thăng không chịu rời nhà lao ở kinh sư xa xôi cũng sẽ có người đi xử lý.
Vân Chiêu chỉ cần biết sự việc, y giờ rất ít khi đưa ra ý kiến cụ thể, đợi khi có kết quả rồi, nếu rảnh rỗi, có lẽ y muốn nghe quá trình, bằng không y coi như là chuyện đã qua, không để ý nữa.
Trên bàn làm việc của y lúc này chất đống văn thư, đặt bên tay phải y là chuyện cần giải quyết ngay, mức độ quan trọng sẽ được đám Từ Ngũ Tưởng sắp xếp từ trên xuống dưới.
Địa bàn càng rộng, văn thư cần xử lý càng nhiều.
Mấy năm qua tốc độ khuếch trương của huyện Lam Điền quá nhanh, giờ là lúc cần dừng lại để củng cố.
Thế nhưng tuy Vân Chiêu có ý mừng khuếch trương thì đám học sinh tốt nghiệp thư viện vẫn cứ dã tầm bừng bừng, nhiệt tình này là tốt, nhưng không thể khuếch đại vô hạn, tới mức dám lợi dụng cả vấn đề của Phùng Anh rồi.
Tới trưa, Tiền Đa Đa ngủ no mắt thướt tha tới thư phòng của Vân Chiêu ngoài đại trạch vện, nhìn thấy Phùng Anh và Tiểu Sở bê hộp cơm đứng ngoài sân không dám vào thì ngạc nhiên:” Còn đứng ngoài làm gì?”
Phùng Anh trả lời:” Phu quân đang bàn việc, nơi quân cơ trọng địa, không nên tùy tiện đi vào thì hơn.”
Tiền Đa Đa bật cười:” Có cơ mật gì mà cần giấu chúng ta.”
Phùng Anh thấy Tiền Đa Đa định đi vào viện tử, đưa tay kéo lại:” Cô đừng thấy được phu quân chiều mà sinh kiêu ngạo.”
Tiền Đa Đa tức giận:” Chúng ta là người một nhà, không cần cố kỵ, A Chiêu nói sẽ không giấu chúng ta chuyện gì cả.”
“ Phu quân có thể nói thế, chúng ta không thể làm thế.” Phùng Anh chỉ đại trạch viện cách đó không xa:” Ở đó cô làm gì cũng được, ở đây chúng ta nên giữ quy củ là hơn, chàng không chỉ là phu quân của chúng ta, còn là huyện tôn huyện Lam Điền.”
Khi hai người đang tranh luận thì Vân Báo ở phía khác vội vàng cưỡi ngựa tới trước thư phòng, dáng vẻ bụi bặm đường xa, gấp giọng nói với thân vệ canh cửa:” Bẩm báo với huyện tôn, Vân Báo cầu kiến.”
Thân vệ là người của Vân thị, gãi đầu khó xử:” Huyện tôn dặn, lúc này không gặp Báo thúc, đợi chuyện ở Thiên Thủy có kết quả hẵng hay.”
Vân Báo thống khổ quay đầu đi, thấy Phùng Anh và Tiền Đa Đa đứng đó, hơi lúng túng giải thích một câu: “ Sổ sách Thiên Thủy có hơn tám nghìn lượng bạc không được khớp ...”
Tiền Đa Đa từ nhỏ đã thân thiết với đám Vân Báo, khảng khái nói: “ Chỗ cháu có, Báo thúc cần cứ lấy dùng trước.”
Phùng Anh đứng ở góc độ lý trí hơn:” Giờ Báo thúc cần nhất là rửa sạch oan khuất.”
Nghe hai chất tức phụ tỏ thái độ, tâm tình Vân Báo tốt hơn nhiều, cười ha hả:” Đều là trẻ ngoan, hai đứa vào nói với A Chiêu, Báo thúc không thèm chút bạc đó, nếu thực sự do thủ hạ của ta làm ra chuyện mất mặt đó, đích thân ta sẽ xử trí.”
Nói xong nhảy lên ngựa đi luôn.
Lúc này tiếng chuông báo giờ cơm trưa thư viện truyền xuống, Phùng Anh, Tiền Đa Đa để Tiểu Sở ở ngoài, vào thư phòng của Vân Chiêu.
Thừa lúc Phùng Anh sắp xếp món ăn, Tiền Đa Đa tới bàn làm việc, tay chống cằm nhìn Vân Chiêu đang viết văn thư, nói nhỏ:” Báo thúc vừa về, có vẻ thương tâm lắm.”
Vân Chiêu múa bút như bay, ném văn thư đã phê duyệt sang bên:” Thúc ấy cẩu thả tùy tiện đã quen, thủ hạ toàn là nhân vật tứ hải, làm gì cũng đặt nghĩa khí lên hàng đầu, hai năm trước ta muốn chọn ít học sinh thư viện làm mạc liêu cho thúc ấy. Thúc ấy hay lắm, nói học sinh miệng hôi sữa chẳng được tích sự gì, giờ thì bị người ta tính kế rồi đấy.”
“ Nhưng mà chỉ hơn tám nghìn lượng bạc, nói ra chẳng phải nhiều mà.”
“ Không đơn giản như nàng nghĩ đâu, 8000 lượng bạc đúng là chuyện nhỏ thật, nhưng e không phải sự kiện đơn độc, nếu là liên kết với nhau tham ô, rất có thể thành cả ổ sâu mọt. Cứ để đám Từ Ngũ Tưởng điều tra đã ...”
Tiền Đa Đa đa mưu nhưng làm việc có phần thiên về cảm tính, không đành lòng:” Nếu không phải sai sót, mà có kẻ cố tình thì sao, chàng xử phạt Báo thúc à?”
Vân Chiêu dừng bút, ôm eo Tiền Đa Đa hôn má nàng một cái:” Không phải ta xử phạt, mà là quy củ của huyện Lam Điền xử phạt.”
“ Phu quân, Đa Đa, ăn cơm đã. “ Phùng Anh đã bày biện thức ăn xong xong, gọi:
Vân Chiêu cùng Tiền Đa Đa tới ngồi xuống bàn: “ Nàng thấy sao?”
Phùng Anh xới bát cơm đưa Vân Chiêu, không đưa ra ý kiến:” Đợi phu quân xử lý xong chuyện này, thiếp sẽ đi thăm Báo thúc.”
Gặp phải chuyện như thế, Vân Chiêu ăn cũng không thấy ngon miệng:” Ta luôn muốn xử lý mọi chuyện kiêm toàn cả tình lý pháp, nhưng mà chẳng chuyện này có thể hoàn toàn làm được, cùng lắm tới mức độ nhất định. Bảo sao hoàng đế luôn tự xưng cô gia quả nhân, ta không muốn thành người như vậy, vô vị.”
“ Ta thà xử lý như Đa Đa nói cho thoải mái còn hơn.”
Tiền Đa Đa gắp thức ăn vào bát Vân Chiêu:” Thôi ăn cơm đã, dù sao công việc bàn mãi không hết.”
“ Được, được, ăn cơm ăn cơm, ăn xong ta dẫn các nàng tới một sơn cốc nhỏ mà ta vô tình phát hiện ra khi còn nhỏ, lúc đó bọn ta đi thám hiểm bảo tàng, không ngờ tìm ra thứ khác ... không nói, tới lúc đó các nàng sẽ biết, nói trước, khi đó bọn ta đi vào đều không mặc quần áo.”
................ ....................
Cố Viêm Vũ vừa mới tới huyện Hầu Mã liên bị cảnh tượng nơi đó là lặng người.
Trời ơi, đây là thế giới gì vậy?
Đàn châu chấu lớn đã bay qua nơi này rồi, nhưng số còn lại vẫn nhiều không kể xiết, cánh của chúng chưa hoàn thiện, không thể bay xa, cho nên chúng nhảy tanh tách trên mặt đất trơ trụi, đuổi theo đại quân.
Nếu nói đại quân châu chấu quét qua là lược thưa thì đám châu chấu con háu đói này là lược bí, chúng đi qua đâu, nơi đó chẳng còn chút sắc xanh nào.
Trên đường thi thoảng có những đống châu chấu, khi có người tới gần, bọn chúng bay tán loạn, để lộ ra thi thể be bét máu.
“ Châu chấu ăn thịt người nữa cơ à?” Cố Viêm Vũ rợn tóc gáy:
Bành Quốc Thư nhìn hắn với anh mắt kỳ quái:” Chúng không ăn thịt người, chúng đậu trên thi thể hút chất lỏng chảy ra, nên mới trông thành như thế. Cố tiên sinh nếu muốn triển khai đại kế dùng một đấu kê đổi một đấu châu chấu thì học sinh thấy có thể bắt đầu được rồi đấy.”
Cố Viêm Vũ thở phào, thế thì may, nếu châu chấu ăn cả thịt người thì tận thế mất rồi:” Vẫn chưa tới lúc, ta muốn đi xem tình hình huyện Văn Hỉ tới đâu đã rồi mới tính, dù sao chúng ta có tiền lương, bách tính sẽ nghe theo chúng ta.”
Bành Quốc Thư không tranh cãi, chỉ chắp tay một cái, hắn là một trong bảy học tử trẻ, được giao nhiệm vụ phối hợp với Cố Viêm Vũ … ít nhất bề ngoài là thế.