Đội nhân mã tiếp tục đi, càng tiến sâu vào huyện Hầu Mã, lòng Cố Viêm Vũ càng giá lạnh.
Không phải vì thảm cảnh do châu chấu gây ra, mà vì hành vi của bách tính.
Bọn họ không ai chịu đi lao động, cảnh tượng thường thấy nhất là một đám người, nam nam nữ nữ già già trẻ trẻ tụ thành đống, hoặc ngồi ở sân phơi, hoặc ngồi ở cửa thôn, đờ đẫn nhìn đoàn người Cố Viêm Vũ như những cái xác không hồn.
Nhiều lần hắn nghe những người đó thì thào muốn cướp của họ, song nhìn chiến đao và hỏa súng trên người 200 Hắc Y Quân, những người đó mới đành để họ đi qua trước mắt, chỉ biết máy móc xoay cái cổ nhìn theo phía họ đi, quái dị vô cùng.
Buổi tối cắm trại, luôn có bóng đen như ma quỷ lắc lư qua lại ngoài doanh.
Cố Viêm Vũ tin, chỉ cần Lý Hồng Cơ đi qua đây hô một tiếng, tất cả mọi người sẽ theo hắn mà không hề do dự, cho dù đó có là con đường chết, bọn họ cũng chẳng ngại ngần, vì sống còn đáng sợ hơn chết.
Hắn nhận ra, bách tính, lưu khấu, quan viên, cả thiên hạ đều đang uống thuốc độc giải khát mà thôi.
Một đống lửa lớn đốt lên giữa trại, Bành Quốc Thư bắc cái nồi đáy bằng, cho thêm ít dầu cải, sau đó cho châu chấu bị bẻ chân ngắt cánh vào đảo dầu. Chẳng mấy chốc mùi thơm lan tỏa, học sinh đó rắc thêm ít muối, xúc ra đĩa mời Cố Viêm Vũ ăn.
Cố Viêm Vũ biết điển cố ăn châu chấu, Lý Thế Dân từng ăn, tuy ăn một cách phẫn nộ, nhưng đúng là ăn rồi, Phạm Trọng Yêm cũng từng ăn, còn nói là không khác gì ăn tôm, cổ vũ mọi người cùng ăn.
Cho nên hắn không có chút chướng ngại tâm lý nào khi ăn món này.
Tài nghệ của Bành Quốc Thư không tệ, châu chấu được chao vàng, chẳng những giòn, còn xốp, nhất là khi ăn châu chấu tới miệng đầy mỡ, có người đưa cho một hồ lô rượu, Cố Viêm Vũ khẩu vị càng tốt.
“ Chúng ta công khai dẫn lực lượng vũ trang đi vào Sơn Tây lâu như vậy mà sao chưa thấy quan phủ?” Cố Viêm Vũ vẫn có ý phối hợp với quan viên địa phương thực thi kế hoạch này, hắn thấy huyện Lam Điền làm vậy là vượt phận sự, nên trì hoãn tới giờ, cứu tế phải giương danh triều đình mới là mục đích của hắn:
Bành Quốc Thư đang tiếc vì thiếu hành tươi, hắn nghĩ cho ít lá hành, món châu chấu này sẽ hấp dẫn hơn, thậm chí hắn còn nghĩ tới đem rang với cơm, sẽ là món ăn tuyệt với:” Quan phủ chạy hết rồi.”
“ Chạy thế nào, quan viên có chức trách giữ gìn quốc thổ.”
“ Quan viên Sơn Tây, Thiểm Tây có kinh nghiệm lắm, chỉ cần thấy dấu hiệu thiên tai không qua được là họ chạy ngay, nếu không sẽ có dân biến. Không những chạy mà còn mang theo cả tiền lương, như thế bách tính không thể đánh phá quan phủ để cướp lương thực, thế thì không có dân biến. Đợi thiên tai qua, bọn họ quay lại, mang theo lương thực, bách tính sẽ lại phục tùng sự thống trị của họ ...”
Cố Viêm Vũ nghe Bành Quốc Thư trả lời lưu loát, những học sinh khác vừa ăn uống vừa nói cười, chẳng tỏ ra bất ngờ, liền hiểu những học sinh này am hiểu dân tình thế thái hơn hắn.
“ Tiên sinh đừng ngạc nhiên, học sinh là người huyện Hầu Mã, chỉ là gia phụ năm xưa tới huyện Lam Điền làm ăn, thấy nơi đó cuộc sống yên bình ổn định nên ở lại, mỗi năm mùa đông nghỉ học, học sinh đều về thăm quê hương, muốn sau khi tốt nghiệp thì về quê làm lý trưởng, cho nên không lạ gì tình hình nơi này.” Bành Quốc Thư vừa ăn vừa giải thích:” Nạn châu chấu cũng xảy ra vài lần, chỉ là chưa bao giờ nghiêm trọng thế này.”
Nghe thế tâm tình Cố Viêm Vũ tốt hơn, nếu hắn mà không quen thuộc dân sinh bằng những học sinh trẻ hơn mình rất nhiều này thì đả kích quá lớn: “ Tình huống trước mắt ngươi cũng thấy rồi, lòng dân đã trở nên bạo ngược, kế sách triệu tập bách tính bắt châu chấu đổi lương thực khó mà thực thi được, nếu biết chúng ta có nhiều lương thực như vậy, bọn họ sẽ cướp ngay chứ chẳng nghĩ tới chuyện trao đổi gì đâu.”
“ Ngươi đã là người đương địa, vậy có kế sách nào hay không?|
Chuyện đúng là như thế, dù có người chịu đi bắt châu chấu đổi lương thực, e cũng bị kẻ khác cướp mất mà thôi, như thế chẳng ai còn muốn làm việc đổi cái ăn, cái ăn chưa tới mồm đã mất mạng thì ai mà dại.
Đám học sinh bàn bạc một hồi, cuối cùng vẫn do Bành Quốc Thư là thủ lĩnh bảy người nói: “ Học sinh cho rằng chúng ta nên dựng một lá cờ, trên đó ghi thế thiên hành đạo, ai đi theo chúng ta sẽ có cái ăn, những bách tính đang bơ vơ đói khát này thế nào cũng đi theo chúng ta, sau đó đợi nhân thủ chúng ta nhiều lên, lệnh họ đi bắt châu chấu, dựa theo số lượng châu chấu đổi lương thực.”
“ Dần dà thế nào chúng ta cũng thống nhất được hai huyện Hầu Mã, Văn Hỉ. Lúc ấy mới tổ chức mở kênh mương, dọn dẹp ruộng đồng, chuẩn bị vụ xuân năm sau, chỉ cần họ có thu hoạch là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, tiên sinh thấy sao?”
Cỗ Viên Vũ liên tục lắc đầu:” Không thể, không thể, chúng ta chỉ có thể phát chẩn, không được lập thành tổ chức, như thế là tạo phản.”
“ Thời khắc phi thường thì phải dùng thủ đoạn phi thường, tiên sinh tài cao tám đấu, học đầy năm xe sao không hiểu đạo lý đó, xin tiên sinh cân nhắc.” Bành Quốc Thư chắp tay vài một cái:
Cố Viêm Vũ thấy miệng đắng chát:” Mỗ gia không làm phản tặc Đại Minh.”
“ Để cứu quốc cứu dân, tổn hại cá nhân có gì đáng kể, tiên sinh chớ lo, bọn học sinh không hề có ý tạo phản, chỉ cần tiên sinh cứu trợ nạn dân thành công, đợi quan phủ quay về, học sinh tin chuyện tiên sinh làm sẽ thành câu chuyện đẹp trong giới sĩ lâm Giang Nam.”
Thấy Cố Viêm Vũ vẫn không dứt khoát, một học sinh khác đứng chắp tay nói:” Tiên sinh hãy nhìn những người ngoài kia đi, chúng ta không nhanh chóng hành động, những người kia sẽ đi theo Lý Hồng Cơ làm lưu khấu hết, lúc đó họ không chỉ hại bản thân, còn hại người khác nữa đấy.”
Quả là một câu đánh thức người trong mộng, Cố Viêm Vũ giật mình, không dám lề mề nữa, đứng dậy nói:” Được rồi, chuyện đã thế mỗ làm tặc khấu một lần cũng sao, dựng cờ lên, lấy danh nghĩa của ta dựng cờ, Cố Viêm Vũ này làm việc không cần giấu diếm gì hết.”
Ngay lập tức đám học sinh bắt tay vào việc, một tấm vài trắng lấy ra, trên đó vẽ một bức tranh đơn giản, một con châu chấu và một đấu kê, tin rằng ai có mắt cũng hiểu hàm ý trên đó.
Bành Quốc Thư múa bút như rồng bay phượng múa viết bốn chữ lớn "thế thiên hành đạo", đồng thời trên mặt kia tấm vải viết chữ Cố thật lớn.
“ Thư viện quả đúng là bồi dưỡng các ngươi chỉ để làm tư lại.” Nhìn đám học sinh bắt đầu vào việc là trình tự đâu ra đó, mình chẳng phải chỉ huy mấy, Cố Viêm Vũ cũng phải khen ngợi: “ Thế không phải phí tài sao? Làm thế sẽ hạn chế tiền đồ của các ngươi.”
“ Tiên sinh nói tới kiểu giáo dục kinh thư, mười năm đèn sách tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ à, quan viên như thế dùng để làm gì, chẳng lẽ để khoe khoang thân phận, hiển vinh phụ mẫu sao? Thư viện Ngọc Sơn không nghĩ thế. “ Bành Quốc Thư đĩnh đạc trả lời: “ Cố tiên sinh, mục đích dạy người của thư viện Ngọc Sơn không phải dạy làm tư lại hay quan viên gì hết, mà là dạy người ta phương thưc tư duy, cách thức làm việc, phẩm cách và quyền lợi, trách nhiệm của con người.”
“ Học sinh ở thư viện chỉ ở hàng chót, không theo đuổi được học vấn thâm áo, khám phá điều chưa biết, nên mới một lòng tìm hiểu đạo quan phủ, hành sự hẳn có chút sai lệch, mong tiên sinh thứ lỗi.”
“ Ngươi quả thực là kẻ chân tiểu nhân. “ Cố Viêm Vũ đánh giá:
“ Quân tử thì thường không thể làm quan viên tốt.”
Hai người bọn họ ngồi bên đống lửa đàm đạo cả đêm liên quan tới quan viên quân tử và tiểu nhân, bất tri bất giác trời đã sáng.
….
Hôm nay dừng ở đây.