Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 456 - Q3 - Chương 028: Mỹ Nữ Và Mãnh Tướng. (6)

Q3 - Chương 028: Mỹ nữ và mãnh tướng. (6)

Vân Dương cưỡi ngựa từ đường lớn đi tới, thấy Vân Chiêu đang rửa tay bên sông liền nhảy ngay xuống, lấy ra một văn thư đưa y: “ Này, duyệt đơn xin kết hôn cho ta đi.”

Vân Chiêu vẫy hai tay ướt, không nhận chỉ lạnh lùng nói: “ Cứ nộp lên theo quy củ.”

“ Ngươi không thích Huyền Kinh sao?”

“ Nữ nhân của Tào Hóa Thuần, ngươi thấy tin được à?”

Vân Dương trầm mặc chốc lát, có vẻ cân nhắc, cuối cùng vẫn nói :” Nhưng ta thích nàng.”

“ Chu Quốc Bình giữ một thị thiếp của Tào Hòa Thuần bên người, ngươi cũng dụ một nàng, ta lo sau này lại có người nói thích thị thiếp khác của Tào Hóa Thuần muốn mang về trong huyện. Nay Lão Tào có sáu thị thiếp, mai biết đâu có sáu mươi, rồi sáu trăm, rồi lão bà của tướng lĩnh huyện Lam Điền toàn là thị thiếp của Tào Hóa Thuần, các ngươi không biết sợ là gì nữa sao? Cho rằng huyện Lam Điền đã vô địch thiên hạ rồi sao?” Vân Chiêu cố nén cơn giận xuống, đám người dưới quyền y đã quá kiêu ngạo, quá càn rỡ rồi, Tào Hóa Thuần là ai? Hắn có phải loại dễ ức hiếp không?

Tất nhiên là không.

Sau khi Ngụy Trung Hiền bị giết, Tào Hóa Thuần chính là người toàn quyền thay hoàng đế xử lý vụ án Ngụy Trung Hiền, người này tuy hành xử kín đáo, danh tiếng không lộ ra ngoài, nhưng sao có thể là người đơn giản.

Hơn 2000 vụ án oan được Tào Hóa Thuần bình xét lại, như vậy ít ra cũng phải trên vạn người, mà đa phần là sĩ nhân nhận ân huệ của Tào Hóa Thuần.

Một con cá mập ẩn dưới mặt nước, vậy mà cả một đám nghĩ ông ta dễ bắt nạt.

Cho dù hai tháng trước Tào Hóa Thuần cáo lão về quê, nhưng bình bút thái giám, đề đốc Đông Xưởng, một tên thái giám lớn lên cùng hoàng đế, nắm giữ vô số bí mật, hoàng đế không diệt trừ mà cho về quê.

Không phải lạ lắm sao?

Thấy Vân Dương vẫn im lặng, Vân Chiêu tức mình phất tay áo bỏ đi.

............. .................

Thiên Tân, Thiên Tân, nơi thiên tử qua sông, cái tên này do Minh thành tổ Chu Lệ đặt, năm xưa ông ta vượt sông nam hạ tranh đoạt đế vị với cháu mình từ đây, cuối cùng thành công.

Ở cực đông của Thiên Tân có một tảng đá lớn, ba mặt tảng đá bị nước biển bao vây, cho dù vào ngày đẹp trời ánh nắng rực rỡ, sóng biển vẫn nhấp nhô không ngừng, liên tục vỗ vào tảng đá rồi vỡ nát.

Tào Hóa Thuần mặt tái nhợt gầy gò, da mịn màng như trẻ con, mắt sáng mặt ngọc, không cách nào dựa vào bề ngoài đoán tuổi ông ta, lúc này đang ngồi trên tảng đá lớn tay cầm cần câu, ngồi im như ngọn núi.

Nơi này không thể coi là chỗ tốt để câu cá, nhưng sau khi cáo lão hoàn hương vào đầu tháng 2 tới giờ, Tào Hóa Thuần vẫn cố chấp câu cá ở đây.

Một con cá cắn câu, Tào Hóa Thuần nhấc cần câu lên, nhìn con cá nhỏ giãy dụa không ngừng, khẽ thở dài. Tiểu hoạn quan bên cạnh gỡ con cá khỏi móc câu, ném về biển lớn.

Đại hán mặc áo gấm vội vàng men theo sạn đạo đi lên tảng đá lớn, quỳ một gối, đợi Tào Hóa Thuần móc mồi câu vào lưỡi.

“ Ngươi ở huyện Lam Điền hai năm, thấy được gì rồi?”

Người đó không phải ai khác chính là cẩm y thiên hộ Viên Mẫn, hổ thẹn nói: “ Thuộc hạ đã thấy hết nhưng lại chẳng thấy gì cả.”

Tào Hóa Thuần kéo cần câu ra sau lấy đà rồi quăng dây xuống biển, không vì câu nói khó hiểu kia mà ngạc nhiên, chỉ hỏi:” Huyện Lam Điền ra sao?”

“ Phồn hoa, giàu có, bình an, bách tính có đồng ruộng canh tác, già được nuôi dưỡng, trẻ được dạy bảo, dân phong thuần phác ... Chỉ là chẳng hề giống cương vực Đại Minh.”

“ Ài, đó mới là chỗ đáng sợ nhất, một nơi không giống cương vực Đại Minh, làm sao có thể thuộc về Đại Minh. Thời gian qua ta ở đây câu cá mỗi ngày, hi vọng câu được cá lớn, cá mắc câu cũng nhiều, nhưng chẳng có con nào hợp tâm ý của ta.”

Viên Mẫn ngẩng đầu lên định nói gì đó, do dự một lúc rồi ngậm miệng.

Tào Hóa Thuần như có mắt sau lưng: “ Suy nghĩ của ngươi không đúng rồi, ta là một hoạn quan, thân thể không trọn vẹn, sở dĩ giữ một số nữ tử bên cạnh, chẳng phải vì mỹ sắc. Chỉ thấy nếu ông trời đã cho họ bề ngoài diễm lệ, vậy bọn họ nên thuận theo an bài trời cao, cho họ kết quả tốt. Giờ ta đã cáo lão về quê, thả cho họ một đường sống, không có ý gì khác.”

Vân Miễn chắp tay: “ Theo thuộc hạ quan sát, Vân Chiêu không phải hạng háo sắc.”

“ Có lẽ là không, nhưng dưới trướng Vân Chiêu toàn thiếu niên, mà người trẻ tuổi yêu cái đẹp là chuyện tất nhiên. Viên Mẫn, ngươi cũng là người trẻ tuổi có bản lĩnh, nhưng ngươi thất bại ở huyện Lam Điền vì ngươi không biết che giấu bản thân để đợi thời cơ hành động, mà thể hiện mạnh mẽ quá mức, ngươi lấy cứng chọi cứng sao là đối thủ một tên kiêu hùng như Vân Chiêu, còn là ngay trên địa bàn của y.”

“ Quân Lam Điền kiêu ngạo quá mức, thuộc hạ không nhịn được, chỉ muốn giương uy cho Đại Minh, để bách tính nơi đó biết trên đời này còn có Đại Minh, có thiên tử.”

“ Ngươi cũng không tránh tuổi trẻ khí thịnh. “ Tào Hóa Thuần khe khẽ lắc đầu, đôi phần thất vọng: “ Giờ thiên hạ bàn tán chuyện Vân Chiêu, Hoàng Thai Cát và Đa Nhĩ Cổn tranh đoạt mỹ nhân, người cười, kẻ mắng, song không ai chất vấn tư cách tranh đoạt mỹ nhân của y với hùng chủ một nước. Trận chiến ở tái thượng đã chứng minh Vân Chiêu không phải người có thể dùng võ lực chinh phục rồi.”

“ Nếu không phải kẻ này lòng dạ bao la, muốn lấy nhân nghĩa tiếp nhận thiên hạ, tránh sinh linh đồ thán, e rằng nửa mảnh giang sơn phương bắc đã đã thuộc về y.”

Viên Mẫn hổ thẹn vô cùng, dựa vào một nhúm người võ biền như bọn hắn ở Tây An mà muốn gây khó dễ cho Vân Chiêu thực sự quá hoang đường.

Nếu chẳng phải Vân Chiêu không thèm chấp, hắn bỏ lại mạng rồi.

Nhưng từ an bài của xưởng công thì nay quân bài hoàng đế có thể tung ra chỉ có mỹ nhân vô tận trong Tử Cấm Thành mà thôi, chuyện này khiến Viên Mẫn thấy bị sỉ nhục vô cùng, lần nãy quỳ dưới chân Tào Hóa Thuần:” Chuyện này là đại sỉ nhục.”

Tào Hóa Thuần vỗ vai hắn:” Bệ hạ và hoàng hậu sớm có ý giảm cung nhân, cha gia chỉ thuận thế mà làm thôi. Chuyện này có gì phải hổ thẹn, nếu như kiếm được Điêu Thuyền, Ngu Cơ, ắt làm nên công tích thiên thu.”

Viên Mẫn lòng vẫn cực kỳ bất mãn, nhưng chỉ có thể chửi thầm trong lòng, tên thái giám khốn kiếp.

Nam nhân bình thường là như vậy đấy, rõ ràng những cung nữ bị cắt giảm kia chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng mà nghe nói mỹ nhân đem tặng người khác, lại nổi điên.

Giờ Viên Mẫn hiểu ra, đây mà kế mưu công khai.

Từ xưa tới nay chỉ cần hoàng đế tiết kiệm, lương thiện đều thả cho cung nữ về nhà, đương nhiên được cho xuất cung đều là cung nữ dung mạo không tốt, tuổi tác tương đối lớn, còn các tiểu cô nương đang tuổi hoa, dung mạo như hoa vẫn phải ở cùng hoàng đế tới già.

Cho nên Sùng Trinh thả cung nữ không luận niên kỷ, dung mạo, chỉ cần muốn liền có thể rời cung, là một chính sách tốt.

Đáng thương cho khuê nữ có tuổi xuất cung rồi thì sống làm sao? Mấy năm qua thiên hạ tai họa liên miên, có mấy nhà muốn tiếp nhận?

Hoàng hậu nhân từ cho rằng, những cung nữ không nơi nương tựa ấy không thể tùy tiện cho xuất cung, phải kiếm cho họ đường ra, vạn vạn lần rời khỏi cung lại vào thanh lâu, như thế sẽ phụ ý tốt của hoàng đế.

Hoàng hậu nghĩ mãi, cuối cùng cho rằng đưa tới Quan Trung là thích hợp nhất, nơi đó giàu có bình an, chỉ cần chăm chỉ lao động sẽ nuôi được bản thân.

Khi Viên Mẫn đang trầm mặc thì Tào Hóa Thuần đã câu được mấy con cá đối, khuôn mặt vốn bình lặng giờ có chút âm trầm, vì ông ta coi câu cá thành loại chuyện giống thiên mệnh, hôm nay câu được con cá gì, chính là câu trả lời của thiên mệnh.

Bực bội ném cần câu đi, đứng dậy nhìn mặt biển dập dờn sóng, lẩm bẩm:” Ngươi có mãnh tướng như mây thì cha gia có mỹ nữ như mưa.”

Bình Luận (0)
Comment