Vân Chiêu phiền lòng đã bốn ngày rồi, tới ngày thứ năm, ý chỉ của hoàng hậu đặt lên bàn của y.
Không khác nhiều so với miêu tả của mật điệp ti, lần này hoàng hậu muốn cắt giảm 1121 cung nga trong Tử Cấm Thành, toàn bộ phái tới huyện Lam Điền, trong ý chỉ nói rất rõ.
Những cung nga này cố gắng gả cho các tướng sĩ trung trinh của Đại Minh đã chiến đấu ở tái thượng, hoàng hậu cho rằng, nam tử vào sinh ra tử vì nước, ắt là hảo hán tử biết thương thê tử, là nhân duyên tốt.
Cái đầu trọc của Vân Dương vừa xuất hiện ở cửa thư phòng của Vân Chiêu thì một cái nghiên mực bay vèo ra, Vân Dương tuy né được nghiên mực, nhưng bị mực bắn đen xì cả mặt.
Vân Dương cuống quít lấy ống tay áo lau mặt, thấy sắc mặt Vân Chiêu âm u, vội nói: “ Ta và Huyền Kính bát tự không hợp, cha ta nói thế.”
Vân Chiêu càng giận, giá để bút bằng lam ngọc cũng bay vèo đi: “ Ngươi làm bụng người ta ễnh lên rồi còn nói tới bát tự à? Vân thị ta không được phép xuất hiện thứ bạc tình bội nghĩa ...”
Vân Dương làu bàu, biết vậy sau này muốn nữ nhân cứ tìm lão bảo tử của Minh Nguyệt lâu cho an toàn, chẳng sợ chịu trách nhiệm gì cả.
Nếu là chuyện khác thì Vân Chiêu còn có cách, nhưng đây là hơn một nghìn nữ tử vô tội, khiến y cũng phải bó tay.
Hai huynh đệ không biết phải nói gì với nhau thì Phùng Anh đi vào, nha đều này không biết lên cơn gì, có thai mà còn mặc khải giáp, làm Vân Chiêu cuống lên chạy ra ngoài đỡ nàng.
“ Phu quân, chỉ hơn nghìn phụ nhân thôi, giao cho thiếp xử trí là được.”
Vân Chiêu cười khổ, dìu nàng ngồi xuống:” Nàng định đưa họ lên Phục Ngưu Sơn truân điền à, không ổn, nữ tử quen sống trong cung, không chịu nổi sự vất vả đó đâu, hơn nữa lên đó chỉ thành gánh nặng cho người khác, không giúp được gì hết.”
Phùng Anh mỉm cười: “ Không phải, Lưu Như có nói, chỉ cần phu quân cho cô ấy xây một công xưởng lớn ở dưới Phượng Hoàng Sơn, đừng nói là hơn nghìn phụ nhân, nhiều hơn nữa bọn thiếp cũng tiếp nhận được.”
“ Xưởng dệt sao, xưởng lớn này lập nên, xưởng khác không cạnh tranh được, phải đóng cửa, dân gian còn nhiều xưởng nhỏ ở nhà, tranh lợi với dân là không tốt.”
“ Nếu như là sản xuất quân phục cho quân đội thì sao?”
Vân Chiêu hơi bất ngờ, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “ Biện pháp không tệ, vấn đề lẫn trong số nữ tử này còn có cả gian tế …”
“ Phu quân chớ phiền não, cứ cho thiếp một năm, thiếp có cách tìm ra gian tế, ít nhất phải tám chín thành, thiếp nghĩ Tào Hóa Thuần không có ý muốn dùng phụ nhân làm gian tế, chẳng qua là kế mưu nhất thời, người làm gian tế là do bị uy hiếp lợi dụng thôi, không phải là người được dạy làm gian tế. “ Phùng Anh tự tin trình bày kế hoạch của mình: “ Thiếp đã hỏi Thiểu Thiểu, hoàng hậu đúng là vì tiền lương không đủ cho nên mới có ý giảm bắt cung nữ, chuyện này bắt đầu từ năm ngoái khi nạn châu chấu tràn lan, hoàng hậu đề xuất nhưng bị quần thần phủ quyết, cho rằng làm thế mất thể diện hoàng gia, qua Tết tình hình càng tệ, lần này hoàng đế không hỏi ý quần thần nữa.”
“ Thiếp cho rằng, kế hoạch lợi dụng những nữ tử này của Tào Hóa Thuần không thể sớm hơn tháng 9 năm ngoái, chỉ có nửa năm, làm sao có thể huấn luyện thành gian tế được, phụ nhân vốn nhát gian, người dám làm gian tế càng ít.”
“ Thêm vào huyện Lam Điền chúng ta là nơi thế ngoại đào viên, ai chẳng muốn sinh sống nơi này, thiếp cho rằng nếu gặp được lang quân như ý, Tào Hóa Thuần chẳng sai khiến họ được nữa, chúng ta dùng thủ đoạn mưa thuận gió hóa thay đổi những nữ tử này.”
Vân Chiêu chắp tay sau lưng đi qua đi lại, y vừa quay lưng đi, Vân Dương chắp tay cầu cứu Phùng Anh.
Đột nhiên Vân Chiêu dừng bước đi thẳng ra cửa, quả nhiên Tiền Đa Đa đang nấp ở bên nghe trộm, y đoán không sai, Phùng Anh sao nghĩ ra chuyện này, nhất định có người xúi bẩy mà.
Tiền Đa Đa tiên hạ thủ vi cường, ôm cánh tay Vân Chiêu làm nũng:” Oan quá, tại A Anh muốn tới, không phải do thiếp xúi đâu.”
“ Chưa đánh đã khai rồi. “ Vân Chiêu giả bộ hừ một tiếng:” Tưởng ta không biết tính nàng à, nghe thấy đây là chiêu số của hoàng hậu, nên nàng định so bì chứ gì?”
Thấy không qua mặt được trượng phu, Tiền Đa cũng chẳng che giấu nữa:” Một phụ nhân ở trong thâm cung thì lợi hại tới đâu được, đây là chuyện của phụ nhân, chàng để thiếp và A Anh làm đi, chàng phải ra tay vì chuyện này thì mất mặt quá.”
Vân Chiêu nhìn Từ Ngũ Tưởng đang ngồi co mình trong góc giả vờ không tồn tại, tên khốn này không sợ y nhưng gặp Tiền Đa Đa như chuột thấy mèo, bực tức quát: “ Các vị tiên sinh, bí thư giám tới đây, chuyện này cần tính kế lâu dài. Chuyện lần này có thể không lớn, nhưng hoàng đế đã có ý đồ đối phó với chúng ta, cần phải thương thảo biện pháp ứng phó.”
Từ Ngũ Tưởng chạy ù đi ngay.
Việc an bài cho những nữ nhân đó thế nào, cuối cùng chỉ mẫn một tuần trà để thông qua, tóm gọn lại bằng ba câu.
Quan phủ chỉ định hôn phối cho nông phu không có thê tử.
Thưởng cho tướng sĩ anh dũng tác chiến.
Huyện tôn thu nhận hết, làm phong phú hậu trạch.
Thương lượng xong ba câu này, đám người kia chuyển sang thảo luận chiến dịch Nam Dương mà Lý Hồng Cơ sắp mở màn, đại kế chinh phục đất Thục của Trương Bỉnh Chung, cùng với Đa Nhĩ Cổn lần nữa chuẩn bị vượt quan ải đánh Hà Bắc, Sơn Đông.
Đại thế thiên hạ như vậy, kết cục của hơn nghìn cung ngã chẳng mấy ai quan tâm, cũng chẳng coi trọng.
Bất kể là Từ Nguyên Thọ, Trương Hiền Lượng lòng chứa thiên hạ, hay là Triệu Nguyên Kỳ, Âu Dương Chí, Lưu Chương luôn trách trời thương dân đều không bận lòng.
Đám trẻ tuổi thì cười hì hì mong huyện tôn ban mỹ nhân cho mình, họ tự tin cho rằng, bằng tài hoa của mình chinh phục mỹ nữ không thành vấn đề.
Góc độ khác nhau, cảm thụ cũng khác nhau.
Vân Chiêu thấy đám người này cũng khốn kiếp không kém gì Vân Dương, cho nên chẳng buồn thảo luận làm sao an bài những nữ tử đáng thương đó, giao cho Phùng Anh, Tiền Đa Đa còn đáng tin hơn.
“ Giúp cho họ sống thật tốt, cảm hóa được thì cảm hóa, nếu không thể thì đưa khỏi huyện Lam Điền, đương nhiên đó là với điều kiện họ chưa phạm tội ở huyện chúng ta.”
Kết thúc hội nghị, Vân Chiêu mới nghiêm túc thảo luận với Tiền Đa Đa và Phùng Anh, không phải y mềm lòng, mà y có giới hạn đạo đức khác với con người thời đại này mà thôi.
Vì thế Vân Chiêu còn viết thư cho Tào Hóa Thuần, trong thư chỉ vẻn vẹn có hai câu ngắn ngủi.
"Nếu công công thương xót cung nga, Vân Chiêu ắt hậu báo! Nếu công công coi nữ tử Đại Minh như thứ vứt đi dùng để công phạt Vân thị, Vân Chiêu ắt có hậu báo!"
Đối với loại người như Tào Hóa Thuần, không cần nói nhiều làm gì, chỉ cảnh báo cho ông ta biết mình không phải không biết ý đồ của ông ta là được.
Tần vương cũng đã hay tin, chạy tới thăm dò ý tứ Vân Chiêu, theo ý hắn, chỉ cần Vân Chiêu đồng ý, hắn nguyện trả giá lớn mua hết số cung nga đó.
Vân Chiêu không nói không rằng, Từ Ngũ Tưởng nơm nớp lo sợ tiễn Tần vương đi, đến khi quay về thư phòng Vân Chiêu có tờ giấy trắng viết hai chữ ... Cải tạo.
Biện pháp cải tạo một con người tốt nhất chính là lao động, những nữ tử từ nơi như hoàng cung ra, dù vận mệnh đáng thương, nhưng thế nào cũng nhiễm cái thói mắt cao hơn trời trong hoàng cung.
Còn huyện Lam Điền, bất kể là tướng quân hay văn quan, tới giờ vẫn có thể xem là người chất phác, tương lai họ nhất định sẽ trở nên sang quý, nhưng Vân Chiêu không muốn giờ bọn họ đã thành sang quý như quan viên Đại Minh, không phù hợp với đại nghiệp y sắp bắt đầu.
Nên khi Tiền Thiểu Thiểu như trước kia ngồi ở cửa sổ cắn hạt dưa bàn bạc chuyện ở huyện Lam Điền, Vân Chiêu rất mừng.