Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 478 - Q2 - Chương 048: Thế Giới Thay Đổi Rồi. (2)

Q2 - Chương 048: Thế giới thay đổi rồi. (2)

Lão Hồi Hột cúi đầu ăn thịt, dù trong lòng có vô vàn điều không cam lòng, cũng không dám tức thì dẫn người còn lại chạy về tộc tổ chức kháng chiến, nếu cả Kiên Nô cũng không làm gì được thì bọn họ làm được gì:” Tiểu Úy Trì, nể mặt tình nghĩa xưa, ngươi nói một câu công tâm đi, ta thực sự không có chút cơ hội phản kháng nào à?”

Lý Định Quốc gật đầu khẳng định:” Đại quân của Lý Hồng Cơ như đàn châu chấu, chúng đi tới đâu ăn sạch tới đó rồi chùi mép bỏ đi. Bát đại vương thì giống gió lốc, tàn phá một hồi rồi cũng đi. Còn về quân Minh, chúng như ít muối cho vào nồi canh, làm nồi canh đậm đà hơn một chút, ngoài ra chẳng thay đổi được số phận vào miệng người ta.”

“ Nhưng nếu người huyện Lam Điền kéo tới Ninh Hạ, theo thói quen của họ trước tiên là chặt cây cối, lấp đầy khe rãnh, dọn bằng mô đất, sau đó xây dựng lên nha môn, quân doanh, lầu các, chợ búa, học đường, y quán ... Bọn chúng sẽ ở lại đó, xóa hết dấu vết cũ, kiến lập Ninh Hạ mới.”

“ Ta hiểu rồi.” Lão Hồi Hột ném mạnh khúc xương đi:” Vậy thì tử chiến thôi, dù có chết cũng phải để máu bắn đầy người Vân Chiêu.”

“ Máu không bắn được lên người y đâu, mà bắn lên người ta đây này, trận chiến thành Lam Điền, Lý Định Quốc ta toàn thân máu me, thương tích không dưới tám chỗ, suýt bị thiêu cháy .... Còn Vân Chiêu như thế gia công tử nhàn nhã ngồi trên tường thành phe phẩy quạt, nhìn người khác huyết chiến. “ Lý Định Quốc xua tay liên hồi, du không phục Vân Chiêu, nhưng không thể không thừa nhận sự lợi hại của kẻ đó:” Dù ông giết được ta thì cũng sẽ có đội quân khác tới, tàn bạo hơn, mạnh mẽ hơn, ông vĩnh viễn không thể làm một giọt máu bắn lên người y đâu, có vô số người nguyện vì y mà chết, y không phải loại tặc khấu như Lý Hồng Cơ, phải tự xung phong chém giết mới khiến người khác dũng cảm xông lên, cũng không phải quân Minh, thấy bất lợi là chạy mặc chủ tướng, có vôi khối người Lam Điền sẵn sàng tử chiến vì y.”

“ Lão Hồi Hột, ta tới đây không phải cầu khẩn ông cái gì, điều này ông phải hiểu, giờ đại quân chưa lên đường, tộc nhân của ông còn cơ hội, một khi ta nhận lệnh lên đường, sẽ có một trận tắm máu ở Ninh Hạ.”

“ Nay lưu dân người Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, Hà Bắc đang ùn ùn đổ vào huyện Lam Điền, đất đai nơi đó không còn chứa nổi nhiều người như vậy nữa, vì vậy Vân Chiêu sẽ không ngại giết tới người cuối cùng ở đó rồi di dân tới đâu.”

Lão Hồi Hột đứng bật dậy, kích động tới mặt đỏ bừng bừng:” Chết thì chết, bọn ta đều là dũng sĩ, không sợ chết, đừng hòng bắt bọn ta từ bỏ An Lạp (Allah).”

Trương Quốc Phượng ngồi bên sốt ruột nói:” Không ai bắt ông không được tin thần của mình.”

“ Không phải bọn chúng muốn phá hết đi xây dựng lại hay sao?”

“ Thì xây lại chứ còn làm sao?”

Lão Hồi Hột giận lắm, chỉ mặt Trương Quốc Phượng:” Vậy ta xây dựng chùa miếu của bọn ta trên mộ tổ của Vân Chiêu nhé?”

Lý Định Quốc cười lăn lộn:” Tốt, tốt, cứ làm như thế đi, ta thấy không tệ đâu.”

Lão Hồi Hột ngớ ra chẳng hiểu gì.

“ Một tổ của Vân thị xây dưới Ngọc Sơn, nếu ông tức quá thì có thể lên Ngọc Sơn xây dựng chùa miếu, còn bắt Vân Chiêu bỏ tiền, sau đó mời trưởng lão của các ông tới đó, để tín đồ khắp nơi tới cúng bái .... Ha ha ha, ông thấy an bài thế đã được chưa, trên Ngọc Sơn đủ chùa miếu, đủ loại thần linh rồi, thêm một cái cũng không nhiều ... Nào nào, chuẩn bị đi, chuẩn bị đi, gọi mọi người cùng ta lên ngựa tới Ninh Hạ Vệ, có ông, không cần máu chảy khắp nơi nữa.” Lý Định Quốc kéo tay Lão Hồi Hột như muốn đi ngay tức thì:

Lão Hồi Hột nhảy dựng lên:” Ta hứa gì với ngươi chứ?”

Trương Quốc Phượng lạnh lùng nói:” Đợi ông thấy huyện Lam Điền, thấy Hắc Y Quân, ông sẽ thấy quyết định này anh minh thế nào. Thật ngu xuẩn, ông là tên quỷ nghèo trong số người Hồi, ông cũng sùng bái thần linh giống người giàu, vì sao người giàu ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vọng, còn các ông cởi chuồng chăn dê canh tác.”

“ Không phải là thần linh không phù hộ, mà là đám nhà giàu bóc lột các ông, bọn ta tới Ninh Hạ vệ là nhắm vào những tên nhà giàu đó, không phải thần linh, bọn ta muốn đất đai, tài sản đám nhà giàu đó, biến Hà Sáo thành thiên đường nhân gian. Chứ bọn ta đi diệt thần linh của ông thì được cái gì chứ? Chuyện của thần linh thì để thần linh lo đi.”

“ Chỉ nhắm vào người giàu thôi sao?” Lão Hồi Hột có chút dao động, cướp của người giàu là chuyện họ làm suốt mà:

Trương Quốc Phượng bực mình vì lão ngốc này:” Người nghèo có gì, đất đai không có, chẳng lẽ bọn ta bắt họ đem đi ép dầu? Bọn ta vì không muốn những người nghèo khác bị đám nhà giàu xúi bẩy chiến đấu đổ máu để bảo vệ tài sản cho chúng mới gọi ông theo người Hồi đỡ chết người nào hay người đó, ông thì hay quá rồi, cứ nhất định muốn kéo cả tộc chết chùm mới hả dạ.”

Lý Định Quốc khoác vai Lão Hồi Hồi xoa dịu:” Đây là cơ hội hiếm có, huyện Lam Điền sẽ ném cả đống tiền vào Ninh Hạ, bọn họ muốn biến đó thành nơi sản xuất lương thực lớn, muốn thế tất nhiên cần người dân cày ấy chăn thả rồi. Cơ hội tốt chớ bỏ, thậm chí ta thấy là thần linh của các ông đang xúi bẩy Vân Chiêu đấy, chứ nếu là ta, ta chạy tới Hà Nam cướp rồi, chứ đến nơi nghèo nát đó làm gì?”

Lão Hồi Hột ngẫm đi ngẫm lại cũng thấy xuôi xuôi:” Vậy để ta gặp Vân Chiêu đã.”

“ Y đang bận sinh con, không rảnh mà gặp ông đâu, đi theo ta đi, đừng tốn công nữa.”

Lý Định Quốc nói xong rút thanh củi lớn, ném vào mái tranh cách đó không xa, trời nóng, cỏ khô, lửa bùng lên nhanh chóng, không cách gì dập được nữa ...

Vân Chiêu đúng là đang bận rộn chăm sóc lão bà hài tử.

Phùng Anh đã vào phòng đẻ tới ba canh giờ rồi mà chưa thấy có chút động tĩnh nào, chỉ có ba bốn bà đỡ chạy ra chạy vào liên tục, một đám nha hoàn bị sai như chong chóng, lúc thì lấy nước nóng, lúc thì khăn vải, đã bận bịu rất lâu rồi, vậy mà trong phòng đẻ không có dù chỉ một tiếng rên.

Vân Nương ngồi ở trong đình trước cửa, không ngừng tụng kinh gõ mõ, ngoài định toàn nữ nhân bổn tộc Vân thị, xa hơn là đám nam nhân ngồi ở chân tường hút thuốc, tất cả im phăng phắc, phố xá ngoài kia cũng im ắng hơn thường lệ.

Tiền Đa Đa rất muốn vào xem, nhưng Vân Nương không cho, làu bàu:” Cô ta thật là, lúc nào rồi còn ra vẻ anh hùng cái gì, kêu vài tiếng để người ta biết sống chết thế nào chứ.”

Vân Nương nhíu mày, sai Hà Thường Thị đưa Tiền Đa Đa về phòng, không chừng đây là ca sinh khó, ở lại sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của nàng khi sinh sau này.

Vân Chiêu đi đi lại lại như lửa đốt đít, nghe Tiền Đa Đa nói vậy mới hiểu ra nguồn cơn, hướng vào trong phòng hô lớn: “ A Anh, đau thì kêu đi, nàng nhịn đau mới làm ta lo đấy.”

“ Phu quân, không sao, chút đau đớn này thiếp nhịn được.”

“ Nhịn cái rắm, sinh con mà nhịn đau cái gì hả? Kêu đi, có kêu không thì bảo …”

“ Ááá... Ááá …”

Bên trong truyền ra tiếng kêu la thảm thiết, không ít người thở phào, thế này mới là bình thường, mấy phụ nhân có tuổi chắp tay cảm tạ thần linh, mấy cô nương trẻ rùng mình.

“ Bà đỡ, các người làm ăn kiểu gì thế? “ Ai ngờ Vân Chiêu nghe tiếng hét thì càng sốt ruột hơn, hùng hổ chạy tới trước phong đẻ quát mắng:

“ Cút ra ngoài cho ta.” Vân Nương tức giận bỏ dùi xuống, quát nhi tử:

Vân Xuân, Vân Hoa lè lưỡi chạy tới kéo Vân Chiêu lui ra.

Vân Dương lặng lẽ nhích sang bên nhường chỗ , Vân Báo lấy điếu thuốc cuốn sẵn đưa Vân Chiêu, Vân Chiêu bình thường không hút thuốc, nhưng hôm nay không cách nào chịu được căng thẳng nữa rồi, chân tay y cứ run lên từng chập, cũng ngồi xuống hút thuốc, chẳng nói chẳng rằng.

Bình Luận (0)
Comment