“ Nếu sinh nữ ở thì sao?” Điếu thuốc trên tay Vân Hổ sắp cháy hết mà chẳng nhận ra, mắt nhìn không chớp về phía phòng đẻ:
“ Nuôi thôi, đâu phải không nuôi nổi.” Vân Giao lẩm bẩm:
Vân Báo lo lắm:” Nhưng mà nếu thai đầu là nữ thì sẽ không dừng lại được đâu, sau này chỉ sinh toàn nữ oa thôi.”
“ Ngươi làm ai cũng như ngươi vậy.”
“ Ngươi thì khác gì, có giỏi sinh ra một nam oa cho ta xem.”
....
Cả đám thúc bá ngồi đấu khẩu với nhau mỗi người một câu chẳng làm Vân Chiêu đỡ hơn chút nào, mà Phùng Anh thì chỉ kêu mấy tiếng lại thôi, khiến người ta thêm sốt ruột, y muốn vào xem thế nào, nhưng bị mẹ nhìn chằm chằm, không dám ý kiến, nói không chừng bị mẹ cầm mõ ném cho.
Từng giây trôi đi tựa như cả thế kỷ ...
“ Oe, oe, oe ...”
Tiếng trẻ khóc vang vọng phá tan sự yên tĩnh rợn người, ngoài sân tức thì nổ tung trong đủ thứ âm thanh hỗn loạn, Vân Hồ chạy vượt lên cả Vân Chiêu, rống vào trong phòng:” Nam hay nữ?”
“ Là nam oa, là nam.”
“ Là tiểu thiếu gia.”
Sau những tiếng đáp lộn xộn trong phòng, một bà đỡ từ trong hè cửa đi ra, ưỡn ngực ngẩng cao đầu như đại tướng quân chiến thắng trở về:” Chúc mừng phu nhân, chúc mừng huyện tôn, thiếu phu nhân sinh hạ một tiểu thiếu gia rồi.”
Vân Nướng ném dùi đi, là người đầu tiên chạy vào phòng đẻ.
Vân Hổ quỳ sụp xuống hai tay giơ lên cao, quỳ rạp xuống đất vái lạy trời cao, những người khác cũng thế, người chắp tay người nhảy nhót.
Có cái chỗ dựa này, bà đỡ giờ oai phong lắm rồi, đứng ở trước cửa phòng đẻ kiên quyết không cho Vân Chiêu vào.
Lúc này một đám nữ nhân vây quanh đứa bé, Phùng Anh nằm trên giường gần như bị mồ hôi làm ướt đẫm, cố nghển cổ lên nhìn con mình mà chẳng thấy.
Chưa sinh cũng đứng ngồi không yên, sinh rồi cũng vẫn đứng ngồi không yên, Vân Chiêu một mình sốt ruột đi qua đi lại chửi mắng bà đỡ, hay rồi, không biết mấy trăm người đã thấy con mình rồi, mình là cha mà đến giờ chưa được nhìn lấy một cái.
Đám đông thì vẫn cứ nhảy nhót như lũ điên.
May mà Vân Nương biết nhi tử sốt ruột, cho nên dẫn theo đám đại di tiểu thẩm đi ra, bế đứa bé tới trước mặt Vân Chiêu:” Bé trai bảy cân ba lạng, toàn thân đầy đủ, rất xinh đẹp.”
Vân Chiêu vươn dài cổ ra nhìn, có chút thất vọng, xinh đẹp chỗ nào chứ, nho nhỏ, đo đỏ, nhăn nhúm xấu xí vô cùng, nhưng mà cái kia thì đúng là nam rồi ...
Cả hai đời mới lần đầu làm cha, Vân Chiêu vừa đi một bước đã trượt chân ngã cái oạch, làm đám phụ nhân che miệng cười, bò dậy luống cuống chân tay, nhìn nhi tử một hồi, nhỏ quá, không dám bế, sực nhớ tới thê tử, vội chạy vào phòng.
“ Cút ra!” Vân Nương lần nữa đuổi nhi tử đi:
Vân Chiêu đầy phải lần nữa ủ rũ rời đi, đưa mắt nhìn mẹ và đám nanh vuốt vào phòng, sau đó là đám nha hoàn bà tử khiêng một cái giường lớn, bốn phía che màn mấy lớn kín mít đi tới phòng sạch sẽ đã chuẩn bị trước, thê tử và nhi tử của y đều ở trên giường, dần dần đi khuất khỏi tầm mắt.
Vân Hổ xoa xoa tay tới gần:” Xác định chắc chưa?”
“ Chắc rồi, đúng là nhi tử.” Vân Chiêu vẫn trong cảm xúc lẫn lộn, có vui mừng, có bất an, có hồi hộp, dù mấy tháng chuẩn bị tinh thần, vẫn không tin mình làm cha rồi:
Vân Hổ gật gù, bộ dạng thỏa mãn vô cùng:” Tốt rồi, tốt rồi, nam oa là tốt rồi, Vân thị có thể yên ổn trăm năm nữa, đợi Đa Đa sinh thêm nam oa nữa, Vân thị ta coi như bắt đầu con cháu đầy nhà rồi ... À phải, A Trệ, trên người đứa bé đó có dấu hiệu đặc thù gì không?”
“ Đặc thì gì, giống cháu có cái vết ở mông à?” Vân Chiêu bực bội, y mới được xem mặt xem chim đứa bé, chưa nhìn lấy cái thứ hai đã bị đưa đi rồi:” Đứa bé đó không có vấn đề gì cả, nó là con của cháu, mọi người không cần khẩn trương.”
Vân Tiêu nói nhỏ:” Thế không được, phải có, không có chút ta làm ra một cái, giống như ngựa ấy, phải đóng dấu lên mông mới yên tâm ...”
“ Cút ....”
Sinh ra trong bao nhiêu kỳ vọng, bởi thế đứa bé cũng được cẩn thận chọn cho một cái tên ý nghĩa từ trước.
Vân Chương ra đời không chỉ là niềm vui của Vân thị, còn là tin mừng lớn đối với toàn dân huyện Lam Điền vừa mới trải qua hai thiên tai liên tiếp.
Nếu như Vân Chiêu muốn, y có thể giơ cao đứa bé còn chưa biết gì này chiêu cáo thiên hạ, ít nhất huyện Lam Điền sẽ coi đứa bé này như vương, sẽ hoan hô, sùng bái, sẽ không cần suy nghĩ cho rằng nó chính là vương tương lai, là quân chủ tương lai của bọn họ, sẽ trung thành với nó.
Điểm này Vân Chiêu vô cùng hâm mộ, đúng là có những người sinh ra đã là nhân vật lớn.
Đây là gia tộc ngàn năm, đây là sự kiện lớn.
Khắp mảnh đất Quan Trung là đại dương vui mừng, toàn bộ phiên vương Đại Minh, quan viên Đại Minh đều gửi tới những món quà lớn, tới ngay cả Sùng Trinh đế ở kinh sư xa xôi cũng ban cho cái vòng cổ vàng khắc long phượng, cùng bốn chữ phúc thọ vĩnh xương, không chỉ như thế, đứa bé này từ khi sinh ra đã là thiên hộ của thiên hộ sở.
Vân Chiêu có chút lo lắng đi vào viện tử của Tiền Đa Đa, nơi này hoàn toàn yên ắng khác hẳn không khí điên khùng ngoài kia, y cho rằng tâm tình của nàng lúc này nhất định là không tốt.
Tiền Đa Đa lúc này đang ngồi một mình trên giường chỉnh lý đống bộ quần áo nhỏ chất cao như núi, thấy Vân Chiêu đi vào, hớn hở gọi:” Phu quân xem này, đây là quần áo mà thiếp làm cho con của chúng ta.”
Vân Chiêu đưa tay sờ y phục:” Mềm thật đấy.”
“ Hà Thường Thị dùng chạy đập hai ngày cơ mà.”
“ Nàng không sao chứ?
“ Có chút ủy khuất.” Tiền Đa Đa hơi giảu môi lên:” Nhưng mà chuyện trong dự liệu thôi, thiếp thân từ nhỏ vận mệnh đã gập ghềnh, ông trời đưa thiếp tới với phu quân, đã là ưu ái lắm rồi, sẽ không cho thêm phúc khí nào nữa đâu. Con người luôn có lòng tham, bao nhiêu mới đủ, thiếp không dám, chỉ mong trời cao thương xót, để đứa bé trong bụng thiếp bình an sinh ra, thiếp không mong gì thêm.”
Vân Chiêu kéo nàng ôm vào lòng, khẽ hôn lên trán:” Nàng yên tâm, ta sẽ ở bên nàng cho tới khi nàng sinh con ra, chúng ta cùng nhau nhìn nó trưởng thành, chúng ta thông minh như thế, con chúng ta cũng sẽ là đứa bé vô cùng thông minh đáng yêu.”
Tiền Đa Đa xoa bụng:” Khi con thiếp sinh ra cũng sẽ có nhiều người chúc mừng như thế chứ?”
“ Tất nhiên là thế rồi.”
“ Tốt quá, giờ thiếp phải đi chuẩn bị kho mới được.”
Vân Chiêu bật cười, lòng nhẹ phần nào, cứ sợ tranh chấp trong nội bộ gia tộc sẽ bắt đầu từ bây giờ.
Khác với Vân Chiêu, Lão Hồi Hột sau khi nhìn thấy bộ thuộc của Lý Định Quốc, chưa thời khắc nào thôi lo lắng cho bộ thuộc của mình.
Vừa nhìn đội quân này là ông ta đã biết, đây là đội quân lập nên chỉ để giết người, mỗi một người, mỗi một món trang bị đều thuần túy để phục vụ chiến tranh.
Khải giáp, chiến đao, súng ngắn, điểu súng, thủ lôi, hỏa pháo, cung nỏ, lưỡi lê, đều là kiểu mà ông ta chưa từng thấy, sau khi đích thân thí nghiệm qua, ông ta không còn hoài nghi bất kỳ lời nào của Lý Định Quốc nữa.
Chưng binh 1800, phụ binh 1800, pháo binh 300, dân phu 3000, chiến mã 3000, ngựa thồ 2000, hỏa pháo 48 khẩu, thiên sương xa 200 cái.
Đây là đội quân dùng vàng và sắt thép rèn lên, nhân số chưa tới 8000, không tính là nhiều, nhưng mức độ tiêu hao tiền lương tiêu hao quá đội quân 80000 người, diễn đạt theo cách khác có thể nói đội quân này mang sức mạnh của 8 vạn quân tinh nhuệ nhất.
” Đây là bố trí tiêu chuẩn của quân đoàn Lam Điền, một quân đoàn như vậy, huyện Lam Điền còn có ba cái nữa, hai ở ngoài huyện, hai ở trong huyện.” Nói tới đội quân của mình, Lý Định Quốc hết sức tự hào:
Mặc dù quân đoàn của hắn là cái thành lập muộn nhất trong bốn quân đoàn, không thể so với quân đoàn của Cao Kiệt, Vân Dương, Vân Phúc gây dựng nhiều năm, nhưng hắn có lòng tin biến nó thành quân đoàn vô địch.