Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 480 - Q2 - Chương 050: Cần Phải Biết Thích Ứng. (2)

Q2 - Chương 050: Cần phải biết thích ứng. (2)

“ Ta chỉ mới ẩn cư có bốn năm mà quân đội ngoài kia đã biền thành thế này rồi sao? “ Lão Hồi Hột nhìn đội quân trước mắt mà như rơi vào giấc mộng, dù ông ta đích thân thử qua vũ khí, xem bọn họ diễn luyện, vẫn thấy quá mức hoang đường:

Lý Định Quốc quay đầu nhìn Ngọc Sơn cao tới tận mây: “ Đừng ngạc nhiên, số vũ khí này chưa tới năm năm nữa sẽ bị thay thế bằng thứ gọn nhẹ hơn, mãnh mẽ hơn. Ta nghĩ, tới khi đó huyện Lam Điền cũng tới lúc thống nhất thiên hạ rồi.”

Lão Hồi Hột rên siết:” Giờ các ngươi cũng đã rất cường đại, vì sao còn chưa xuất quan? Đi làm khó đám nghèo khổ bọn ta làm gì?”

Trương Quốc Phượng từ phía đội ngũ thong thả đánh ngựa về:” Bọn ta càng cường đại, thời gian thống nhất thiên hạ càng ngắn, bách tính càng ít chịu chiến hỏa. Lão Hồi Hột, ông nên cảm thấy may mắn vì đến với đội quân này trước, hãy nói với tộc nhân của ông, lần này mục đích của bọn ta là bình định Hà Sáo, biến nơi đó thành kho lương của tây bắc.”

“ Đồng thời cũng nói với tộc nhân của ông, đừng có nảy ra ý đồ phản kháng, nếu đại quân bị tấn công, các người sẽ phải trả giá gấp nghìn lần, ông có thể coi như đây là lời cảnh cáo.”

Đại quân xuất chinh, Vân Chiêu không tới tiễn chân, chỉ có bí thư giám Dương Hùng thay mặt Vân Chiêu tới đọc lệnh cho phép đại quân được rời khỏi quân doanh Phượng Hoàng Sơn. Hai ngày trước đại quân lên đường, Giải Trại đã gặp mặt nói chuyện với từng quan quân.

Hiệu lệnh hành quân vang lên, du kỵ rời quân doanh, tiếp đó là đội quân sắt thép đen xì xì từ đại doanh đổ ra, men theo con đường rộng lớn tới thẳng phủ Duyên An.

Lão Hồi Hột ngồi trên xe quân nhu, nhìn đội quân không thấy đầu, không thấy đuôi, nhưng ông ta nhìn thấy trước được hậu quả nếu cả tộc tham dự phản kháng đội quân này.

Trương Quốc Phượng nói không sai, chống lại đội quân này chỉ có chết.

Đại quân đi không lâu, chừng nửa tiếng sau có một đám người trẻ tuổi mặt mày non choẹt cười hì hà kéo vào quân doanh hùng vĩ, vừa đi vừa bàn luận sôi nổi, họ chính là tân binh vừa tuyển mộ năm nay.

Vừa đi tới sân rộng thì gặp một đám lão tặc Vân thị tay cầm roi da đợi sẵn, quan niệm của bọn họ rất đơn giản, tân binh mới đến tất nhiên là khó bảo, phải đánh cho chúng sợ, chúng mới ngoan ngoãn tiếp nhận quân lệnh.

Tới khi tân binh vượt qua được kỳ huấn luyện cơ bản, Vân Chiêu với sức hút cá nhân mạnh mẽ sẽ gặp mặt trò chuyện với đám quân tốt, điều này có nghĩa là cuộc đời tân binh như địa ngục đã kết thúc.

Thành lập quân đoàn của Lý Định Quốc đã tiêu hao nửa kho vật tư của huyện Lam Điền, Vân Chiêu hi vọng đội quân đó có thể đem về thu nhập phong phú.

Mộng tưởng của Vân Chiêu là gây dựng lên đội quân vô địch, thực tế theo đuổi cả đời của y sẽ là một đội quân hòa vốn, vì quân đội Lam Điền thực sự là quá tốn kém, một nơi giàu có như huyện Lam Điền cũng phải mất ba năm mới có thể thành lập một quân đoàn.

Khi Dương Hùng về thì Vân Chiêu đang bế trưởng tử Vân Chương đi dạo trong đại thư phòng, từ khi đứa bé này đầy tháng, Vân Chiêu mỗi ngày bế nó nửa canh giờ, chưa bao giờ gián đoạn.

Tất nhiên là có yếu tố yêu con trong chuyện này, nhưng nguyên nhân là y muốn bồi dưỡng tình cảm cha con từ khi con còn nhỏ.

Các nhân vật lớn khác xưa nay ở vấn đề con cái chỉ sinh ra chứ không nuôi, lúc cao hứng thì xem con cái như đồ chơi, lúc không vui thì coi như thứ trút giận, khiến con cái họ lớn lên không có chút tình cảm cũng như tín nhiệm nào với cha mình, khi tranh giành quyền lực, dù dùng thủ đoạn ám sát hay hạ độc cũng chẳng ngại.

Thế gia đại tộc tới hoàng tộc không có khái niệm cha con, vì cha con không có giao lưu, chỉ muốn thông qua dạy (Hiếu kinh) để mong cha hiền con hiếu, đúng là nực cười nhất trên đời.

Vân Chiêu để ánh nắng mặt trời chiếu lên đứa con nhỏ bé, điều này rất có lợi cho nó.

“ Huyện tôn, Lý Định Quốc lên đường rồi ạ.” Dương Hùng nhỏ giọng bẩm báo:

“ Lão Hồi Hột chịu khuất phục rồi chứ?”

“ Rồi ạ, nhưng ti chức thấy bộ dạng ông ta như chết rồi.”

Vân Chiêu lấy khăn vải màn lau nước dãi cho nhi tử:” Con người có tính thích ứng rất mạnh, ông ta dần dần sẽ quen thôi, khi quen rồi cũng là lúc cuộc sống tốt đẹp sẽ tới.”

Nếu Lão Hồi Hột đã khuất phục thì chuyến đi này của đám Lý Định Quốc sẽ đơn giản rồi, đợi khi kết nối Ninh Hạ với Lam Điền, vậy thì toàn bộ vùng tây bắc đã nằm trong tay Vân Chiêu.

Giờ đã đến lúc tính tới bố trí tiếp theo được rồi.

………….. ……………

“ Vì sao sao bắc đầu lại có địa vị trọng yếu như thế trong kinh sách? Đó là bởi vì bảy ngôi sao bắc đấu tạo thành cái thìa kia, miệng thìa là sao Thiên Xu và Thiên Tuyền, nếu như nối liền với nhau và kéo dài năm lần sẽ tới một ngôi sao gọi là sao Tử Vi.”

“ Vì sao xuất hiện hiện tượng này, bởi vì mọi người muốn dùng nó để định vị, gọi là ( Tinh tượng súc lược đồ), nếu đem ( Tinh tượng súc lược đồ) dựa theo số trong Dịch kinh sắp xếp lại sẽ ra ( Hà đồ Lạc thư) ... Đương nhiên trong dân gian có cách giải thích khác cho sự xuất hiện ( Hà đồ Lạc thư), các ngươi có thể cười cho qua, vì đó là cách giải thích cho ngu dân nghe, còn các ngươi vạn vạn lần không thể tin là thật ... Sau đây lão phu sẽ giải thích căn kẽ.”

Nghe Âu Dương Chí thao thao bất tuyệt trên lớp, Vân Chiêu ngáp ngắn ngáp dài hỏi Vân Dương:” Ngươi nghe có hiểu không?”

Vân Dương lắc đầu không cần đắn đo gì cả:” Trước giờ mỗi lần nghe Âu Dương tiên sinh giảng bài, ta ngủ gật nhiều hơn lúc tỉnh, sao, ngươi hiểu à?”

Vân Chiêu buồn phiền nói:” Ta cũng chẳng hiểu, có điều, nghe có vẻ lợi hại lắm, ngươi xem Hoàng Tông Hi đang lắc lư người kìa, có vẻ là hắn hiểu đấy.”

Dương Hùng ở bên khom lưng mách bài cho Vân Chiêu:” Âu Dương tiên sinh đang giảng giải về lịch pháp và thời tiết đấy ạ.”

Vân Dương khinh bỉ:” Hoang đường vớ vẩn chẳng lẽ nhìn sao mà biết được khi nào trời tạnh, khi nào trời mưa à?”

Dương Hùng há mồm định nói gì, cuối cùng mỉm cười:” Tướng quân nói đúng ạ, ( Hà đồ Lạc thư) là do rùa cõng từ Lạc thủy ra hiến cho thánh chủ, vì trời sinh ra đã mang thuộc tính thần thánh, cho nên không gì không thể.”

Nói xong đưa văn thư cho Vân Chiêu ký, sau đó đi nhanh ra khỏi cái chỗ nguy hiểm này.

“ Làm sao ta có cảm giác hắn đang khinh bỉ ta thế nhỉ?” Vân Dương lấy từ trong lòng ra một củ khoai lang nướng vẫn còn ấm, nhìn Dương Hùng đi xa dần, lòng có chút trầm tư, cảm giác cái tên kia vừa nói kháy mình:

“ Ngươi nghĩ đúng rồi đấy, không nên nghi ngờ bản thân.” Vân Chiêu nhìn Âu Dương tiên sinh đang chuyên tâm giảng bài, thuận miệng trả lời Vân Dương, trong lòng cũng cảm khái lắm, lúc y và Vân Dương học ở thư viện, các tiên sinh không giảng bài ở mức độ cao thâm như thế này, nhiều thứ chỉ giảng giải sơ qua:

Hai người không dừng lại nghe giảng lâu, tiếp tục đi tới tiểu viện của Từ tiên sinh, một phụ nhân thanh y vừa vặn xách một cái giỏ mây từ trong ruộng rau đi ra, thi lễ:” Huyện tôn, tiên sinh của ngài đang ngủ trưa, xin đợi chốc lát.” Nói rồi đi vào bếp.

“ Ta không thích tới nơi này.” Vân Dương lẩm bẩm, hắn không thích ánh mắt thương hại của Từ tiên sinh nhìn mình, những lúc như thế hắn cảm giác mình là thằng ngốc, tổn thương rất lớn:

Vân Chiêu thông cảm, vỗ vỗ vai:” Ta hiểu, ngươi là sỉ nhục của thư viện mà, điểm này chẳng lẽ ngươi không biết.”

Vân Dương trợn mắt lên:” Ngươi cũng chỉ loại thường thường ở thư viện thôi, cười gì ta?”

Bình Luận (0)
Comment