Từ tiên xinh đi dép mềm từ trong phòng đi ra, trước tiên là nhìn ánh nắng gay gắt trên trời, sau đó nhắm mắt lại thích ứng với ánh sáng quá mạnh rồi mới đi ra sân, ngáp một cái thoải mái làm vài độc tác thể dục: “ Sao hôm nay lại tới tận nhà tìm ta thế này?”
Vân Chiêu chắp tay: “ Hi vọng tiên sinh thời gian tới có thể cùng học sinh đi Nam Kinh một chuyến.”
Câu này tức thì xua tan chút buồn ngủ còn sót lại của Từ Nguyên Thọ, vội vàng nhìn xung quanh không thấy ai rồi hạ thấp giọng xuống, tuy nói nhỏ nhưng hết sức cương quyết:” Ngươi là chủ nhân huyện Lam Điền, không thích hợp rời khỏi đây, dấn thân vào nguy hiểm, không thể, vạn vạn lần không thể.”
Vân Chiêu thở dài:” Thời cuộc càng lúc càng xấu, bố trí của chúng ta đã không theo kịp nữa. Nay bố cục của chúng ta ở phương bắc về cơ bản đã hoàn thành, đợi Lý Định Quốc bình định Hà Sáo, như vậy cơ bản hai hướng, tây bắc đã ổn định. Còn Hà Nam, Sơn Tây , Vân Quý, đất Thục tuy tiển triển còn chậm, song chỉ là vấn đề thời gian.”
“ Giờ trọng điểm là đông nam, Giang Nam, Phúc Kiến, Quảng Đông, học thuyết của chúng ta không được đón nhận ở nơi đó, chỉ có thể dựa vào vũ lực, nếu thế thì e phải hủy diệt văn hóa nơi đó, vậy là không được, cho nên học sinh muốn đi một chuyến, xem có cách nào để họ tiếp nhận học thuyết mới không?”
“ Không cách nào đâu, lần trước ngươi suýt giết cả nhà Vương Văn Trinh khiến quan lại, sĩ thân, người đọc sách càng thêm chống đỗi ngươi.” Từ tiên sinh lắc đầu ngay, phủ nhận ý định của Vân Chiêu:” Đừng mơ mộng nữa, bọn họ không tiếp nhận ngươi đâu, dù ngươi có nói tới lưỡi nở hoa sen cũng không ích gì, có điều lão phu đã rất lâu rồi chưa về Giang Nam, gần đây chắc là đã có tuổi, thi thoảng lại nhớ quê nhà, nếu không tranh thủ đi một chuyến, có lẽ vài năm nữa tuổi cao sức yếu rồi, chẳng thể đi được nữa.”
“ Nếu ngươi đã quyết ý, ta sẽ đi với ngươi một chuyến, xem suy nghĩ chân thật của những kẻ đó ra sao, sau đó nghĩ đối sách.”
Vân Chiêu thở dài:” Lúc đó học sinh giết người Vương thị cũng là bất đắc dĩ, phải giết thì người nơi đó mới sợ, mới được yên ổn thế này, không giết thì chúng khinh nhờn huyện Lam Điền ta, chẳng biết bao kế mưu nhắm vào chúng ta nữa, khi ấy mục tiêu phải đả kích không phải chỉ một nhà.”
Vân Dương nghe thế thì mắt sáng lên, vỗ bàn rầm một cái:” Thế thì giết tiếp, giết tới khi nào bọn chúng không dám thành trở ngại cho chúng ta nữa thì thôi.”
“ Không thể giết thêm nữa, đám người đó có học, biết viết sách, nhiều đồ tử đồ tôn, một cuốn sách thôi đủ bôi nhọ huyện Lam Điền chúng ta, trăm năm không ngẩng đầu lên được. Jỳ thực chúng đã viết mấy cuốn sách như thế rồi, còn tiếp tục như thế, ta e đến lúc bách tính nơi đó nghe thấy ba chữ huyện Lam Điền liền rút đao ra thì hỏng bét ...” Vân Chiêu phủ định kiến nghị đơn giản của Vân Dương:
“ Cái thằng bé này, hồi nhỏ còn có chút linh khí, cũng là đứa thông minh sáng dạ, sao mà lớn lên lại biến mất hết thế này.” Từ tiên sinh thương tiếc xoa cái đầu trọc của Vân Dương:” Ta tiếc năm xưa không giữ ngươi bên người lâu hơn, đợi ngươi lớn lên thêm chút nữa mới để ngươi theo A Trệ, có lẽ sẽ không thế này.”
Vân Dương mặt đen xì, hắn thà nghe tiên sinh chửi mắng còn dễ chịu hơn, tiên sinh làm thế khiến hắn càng tự ti, hắn thấy mình ngốc thế này có quá nửa công lao của tiên sinh mà ra.
Chuyện cơ bản đã xác định xong, hai huynh đệ cùng Từ tiên sinh uống vài chén rồi mới đi.
Nhìn bóng lưng Vân Chiêu đi xa dần, Từ Nguyên Thọ hơi nhíu mày, cảm giác Vân Chiêu đi Giang Nam không đơn giản như Triệu Vũ Linh Vương cải trang làm sứ giả tới Tần xem xét địa thế và con người, nhất định có kế hoạch rồi, đứa học sinh này ở mặt học vấn không tiến được xa, nhưng tư chất lãnh đạo thì đúng là bậc hùng chủ.
Điều y làm không bao giờ tầm thường, ông không biết quyết định của mình có đúng không, nói không chừng đem một hồi gió tanh mưa máu về quê hương.
Từ thư viện Ngọc Sơn đi ra, tuy nơi này thay đổi từng ngày, nhưng nhìn hơn mười năm, Vân Chiêu đã quen thuộc từng cái cây cọng cỏ rồi: “ Ta nhớ hồi bé chúng ta rất thích đi thám hiểm, muốn tới những nơi chưa ai tới, khám phá điều chưa ai biết, nhưng chúng ta chưa bao giờ đi ra ngoài Quan Trung, trừ hai lần tới tái ngoại, thế giới ngoài kia ra sao, bách tính nơi đó sống thế nào, chúng ta mới vẻn vẹn biết qua lời kể ...”
-“Ta ít nhất cầm quân còn có thể đi đây đi đó, ngươi thảm rồi, sau này thân phận của ngươi càng cao càng khó, đến một ngày ngươi cũng giống hoàng đế Đại Minh, quanh năm suốt tháng ở trong cái Tử Cấm Thành nhỏ tẹo.” Vân Dương thấy người huynh đệ này tương lai rồi cũng tới vị trí đó, khi ấy mới thực sự đáng thương:
“ Thế nên ta mới tranh thủ đi một chuyến ...”
Vùng Giang Nam, đông nam khác hẳn phương bắc, ở nơi đó lực lượng sĩ thân mạnh mẽ vô cùng.
Nhiều năm qua huyện Lam Điền chưa bao giờ ngừng cho lực lượng thẩm thấu vào Giang Nam, nhưng hiệu quả thu được rất thấp, chưa hình thành được mạng lưới hiệu quả, ngược lại còn luân lạc thành tổ chức như xã hội đen.
Người của huyện Lam Điền ở Giang Nam có thể cướp bóc, chém giết, thậm chí thao túng một số quan viên, nhưng muốn thành lập một tổ chức công khai truyền bà tư tưởng để thu hút quan viên bản địa gia nhập là không thể.
Nơi đó khống chế chặt chẽ trong tay các tông tộc dựa vào thông hôn tạo thành mạng lưới quan hệ vô cùng rối rắm, địa chủ ở nơi đó đều là người có công danh, bách tính đem hết ruộng đất gửi địa chủ đứng tên, thoát khỏi thuế má nặng nề của Đại Minh, quan hệ rất chặt chẽ.
So với phương bắc, địa chủ sĩ thân ở phương nam đối xử rất ôn hòa với điền hộ và điền nông ký danh ruộng đất ở nhà mình. Thêm vào ở Giang Nam sông ngòi chằng chịt, dễ kiếm được thức ăn hơn nhiều, cho nên dù giang sơn Đại Minh đã sụp đổ tới nơi, ở Giang Nam vẫn là chốn giàu có, ít xuất hiện tặc khấu.
Cho dù là có thì cũng vẻn vẹn là những nô phó bị chèn ép tới không sao nhẫn nhịn được, cầm vũ khí đòi chủ cũ trả khế ước bán thân, cho rằng mọi sai trái là do chủ nhân nhà mình, họ không hề có ý lật nhào Đại Minh.
Tiền Đa Đa từng làm một thí nghiệm nhỏ ở Kim Đàn Giang Tô, cổ vũ những gia phó cảnh ngộ bi thảm tạo phản, kết quả hai năm trôi qua, Kim Đàn đúng là xảy ra vụ dân biến lớn, nhưng mà dù nàng đã gài người mật điệp ti dẫn dắt tư tưởng, những nô phó biến khởi nghĩa nông dân thành tổ chức khủng bố ... Tước Tị Ban.
Tức là tước mũi chủ nhân đòi giấy bán thân.
Bọn họ tiến hành vạch tội địa chủ, treo đám chủ tử ngược đãi mình lên, đem đi giễu phố.
Tước Tị Ban tập hợp ở miếu thành hoàng Kim Đàn, ước hẹn gia nô không phục dịch cho chủ tử, nếu có hai lòng, mọi người cùng giết. Thế là đám thân hào địa chủ xưa kia há miệng ra có cơm đưa tận miệng, giờ ăn uống đều tự tay lo liệu.
Làm thật là chán vô cùng.
Cho dù gian tế huyện Lam Điền trong đó cổ vũ giết người, cũng có nhiều nô phó cho rằng, mặc dù chủ nhân xử tệ với họ, nhưng vài người tốt lắm, không nên giết.
Cuối cùng biến thành nô phó bãi công, rồi nghe quan phủ phái đại quân tối, lặng lẽ tiếp tục phục vụ chủ nhân, thậm chí trả chủ nhân giấy bán thân, tránh bị người ta coi thành người không lai lịch, thành lưu manh xó chợ ...
Thúc đẩy khởi nghĩa nông dân ở đó vô cùng gian nan.
Thiên hạ nhốn nháo nhiễu nhương, chỉ có Giang Nam vẫn yên bình.
Thử nghiệm không thành, vậy thì phải tiến hành nhận thức lại mảnh đất đó, cùng với những người sống trên mảnh đất đó.