Năm xưa Đổng Trọng Thư hiến Nho học lên Hán Vũ đế Lưu Triệt để trị thiên hạ có nói :" Ta có thuyệt thế mỹ nhân, sao có thể gả rẻ cho tiểu tử."
Vân Chiêu hiện giờ cũng có suy nghĩ giống như Đổng Trọng Thư.
Y cho rằng mình có sách lượng phù hợp nhất với lợi ích bách tính thời đại này, càng là sách lược cao minh nhất, tiên tiến nhất trên thế giới, hơn nữa còn được kiểm chứng phạm vi rộng ở phương bắc, vì sao những người Giang Nam này lại không chịu tiếp nhận.
Nói ra thì thật hổ thẹn, trong ký ức của Vân Chiêu, nơi chống lại Mãn Thanh kiên quyết nhất lại chính là Giang Nam, bất kể là cuộc thảm sát kinh hoàng Dương Châu thập nhật hay Gia Định tam đồ, bách tính Giang Nam đều dùng máu chứng minh sự quật cường của mình.
Vân Chiêu rất sợ khi mình tới Giang Nam cũng gặp phải đãi ngộ như vậy.
Điều này chẳng vì y là người Đại Minh mà có khác biệt gì, bách tính Giang Nam ngay cả lưu dân phương bắc cũng không muốn tiếp nhận, nói gì tới tiếp nhận sự thống trị của người phương bắc, dưới loại tình huống đó, còn tệ hơn cả bị người Mãn Thanh thống trị.
Đó là những lời mà bao năm qua nhân sĩ Giang Nam không ngừng nói với bách tính Giang Nam.
Những chuyện ấy do Hoàng Tông Hi, Cố Viêm Vũ cùng sĩ tử tới từ Giang Nam hé lộ, có điều bọn họ thuộc phái hành động, cái chuyện ngồi không luận đạo chẳng mấy hứng thú.
Có điều cũng vạn vạn lần đừng nghĩ hai người này đã một lòng một dạ ra sức vì huyện Lam Điền, bọn họ chẳng qua muốn đi khắp nơi hấp thụ sở trường các nhà mà thôi.
Bao gồm cả sáu sĩ tử Giang Nam mà họ mang theo, cũng chẳng qua là sáu hạt giống mà họ chuyên môn bố trí, nhưng bọn họ cũng không có ác ý, mà chỉ muốn xem xem quả quả của huyện Lam Điền trồng lên cái cây của sĩ tử Giang Nam có thành quất được hay không?
Khi mặt trời khuất núi tây, Vân Chiêu quyết định ngừng làm việc, nhìn văn thư cuối cùng trên bàn:” Thư viện Ngọc Sơn chiêu mộ đệ tử Giang Nam không lý tưởng lắm phải không?”
Dương Hùng vội rời bàn nhỏ đáp:” Vâng ạ, chủ yếu là thư viện Ngọc Sơn không chú trọng dạy văn bát cổ, không dạy học với mục đích để thi lấy công danh, cho nên người bình thường không muốn gửi con cháu tới. Có điều Vương Văn Trinh muốn gửi một tôn tử tới thư viện Ngọc Sơn học tập, ti chức đã từ chối rồi.”
Vân Chiêu gật gù:” Ngươi làm như thế là đúng đấy, chúng ta không có đủ thời gian, không có đủ kiên nhẫn, càng không có lý do gì để bồi dưỡng con của kẻ thù.”
Từ khi Bắc Tống diệt vong, Nam Tống chuyển về phía nam, Giang Nam thành trung tâm thiên hạ, nơi đó nhiều người đọc sách, nhiều người làm quan, nên luôn cho rằng mình cao hơn người một bậc, lại thêm Giang Nam đã được khai phát hoàn tất, khí hậu hài hòa, sống dễ dàng hơn ở phương bắc, coi thường người phương bắc là đương nhiên.
Thêm vào nhiều năm qua, biên trấn phương bắc toàn dựa vào Giang Nam, đông nam chi viện, sao tránh khỏi kiêu ngạo, thời gian ngắn thì không sao, thời gian dài ắt sinh ra căm ghét.
Bởi thế không ít người có suy nghĩ, huyện Lam Điền có được sự bình yên để phát triển là nhờ hi sinh của người Giang Nam, năm xưa Vương Văn Trinh có ý lấy của huyện Lam Điền đền bù cho Giang Nam cũng là xuất phát từ tâm lý này, để rồi gặp phải phản kích đẫm máu của Vân Chiêu.
Có thể nói oán hận càng thêm chồng chất.
“ Huyện tôn muốn nam hạ, ti chức cho rằng thời cơ chưa tới, nên cử một người đại diện là được rồi.” Tranh thủ lúc huyện tôn nói tới đề tài Giang Nam, Dương Hùng khuyên:” Mấy ngày qua ti chức thẩm duyệt danh sách sĩ tử Giang Nam, kết quả tìm ra một người, chính là Nguyễn Đại Việt.”
Vân Chiêu ngẩn người:”Nghe nói hắn là dư nghiệt của Yêm đảng?”
Dương Hùng lắc đầu:” Kỳ thực không thể tính là Yêm đảng, trước kia vào năm Thiên Khải, Ngụy Trung Hiền biên soạn ( Đông Lâm điểm tướng lục), trong đó có tên người này, có thể thấy hắn thực sự là người Đông Lâm đảng. Ti chức kiểm chứng liền phát hiện, người ta nghĩ làNguyễn Đại Việt thuộc Yêm đảng thuần túy là hiểu lầm.”
Vân Chiêu chỉ hời hợt nhìn Dương Hùng không nói gì cả.
Dương Hùng trán lấm tấm mồ hôi, song hắn vẫn kiên quyết nói:” Người này phẩm hạnh rất kém, hơn nữa lại còn mê làm quan, nhưng dùng hắn để lay động sự khống chế của Đông Lâm đảng với Giang Nam, ti chức thấy vừa vặn.”
Vân chiêu trầm tư phất tay, tỏ ý tiếp nhận ý kiên này:” Tiếp tục.”
“ Dạ. “ Dương Hùng phấn chấn lấy ra một văn thư đưa cho Vân Chiêu, trong này hắn trình bày rõ kế hoạch tọa sơn quan hổ đấu của mình:
Chuyện là vào năm Thiên Hải thứ 4, lại bộ trống một vị trí cấp sự trung, Tả Quang Đấu viết thư cho Nguyễn Đại Việt đang ở quê nhà Hoài Ninh dưỡng bệnh, nói với hắn có một chỗ trống, bảo hắn mau mau lên kinh nhậm chức.
Vì thế Nguyễn Đại Việt vội vã lên kinh sư, lúc này chuyện có thay đổi, vì người đức cao vọng trọng ở Đông Lâm đảng như Cao Phàn Long, Triệu Nam Tinh và Dương Liên càng vừa ý với Ngụy Đại Trung hơn.
Không biết vì nguyên nhân gì mà đám Dương Liên, Tả Quang Đấu lại giấu Nguyễn Đại Việt, để người ta hưng phấn chạy từ An Khánh lên kinh sư mới nói vị trí ở lại bộ cho Ngụy Đại Trung rồi, chỉ cho Nguyễn Đại Việt một chức vị ở công bộ.
Nguyễn Đại Việt vui vẻ tiếp nhận.
Thế nhưng sau lưng chạy chọt quan hệ, nhờ chất tử của Ngụy Trung Hiền dựa thế Yêm đảng, khi ấy Yêm đảng thế lớn, cuối cùng vị trí cấp sự lại bộ thuộc về Nguyễn Đại Việt.
Từ đó Đông Lâm đảng cho rằng Nguyễn Đại Việt phản bội, Nguyễn Đại Việt cho rằng Đông Lâm đảng phụ hắn trước.
Lần tranh chấp vị trí khi đó Nguyễn Đại Việt không phải người thắng lợi thực sự, hắn biết rõ sĩ tử Giang Nam sẽ không chấp nhận cách làm của mình, vì thế một tháng sau hắn từ quan về quê, nhưng dù là thế kết cục quyết liệt với Đông Lâm đảng cũng không thể tránh khỏi.
Vân Chiêu mỉm cười:” Ngươi cho rằng kẻ này vì vô đức cho nên mới chấp nhận cho huyện Lam Điền ta dùng?”
Dương Huân dùng từ ngữ khéo léo hơn:” Ti chức cho rằng, đối với một người một lòng muốn làm quan, vậy mà có chỗ lại không dám làm, còn có chuyện gì đau khổ hơn nữa? Nay người này lánh mình ở một dải Nam Kinh và An Khánh, chiêu hiền nạp sĩ, đàm binh thuyết kiếm, viết thơ làm khúc. Hắn còn nỗ lực giảng hòa với Đông Lâm đảng, khảng khái cởi hầu bao chu cấp cho họ, mà Đông Lâm đảng cũng thú vị, tiền thì dùng, nhưng không thèm để ý tới người này.”
“ Nên nếu tranh thủ người này còn chút uy vọng, chiêu nạp về huyện Lam Điền, dùng hắn vào việc khác không ổn, nhưng chắc chắn là một thanh lợi kiếm khi đối phó với Đông Lâm đảng.”
Vân Chiêu cau mày, đây là thủ đoạn đấu tranh mà y luôn muốn né tránh:” Ngươi nói rất có lý, nhưng ta không muốn dùng Nguyễn Đại Việt, đây là một mở đầu xấu cho sự nghiệp của chúng ta, khiến người khác cho rằng, chỉ cần đạt mục đích thì có thể bất chấp thủ đoạn.”
“ Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới tính thuần khiết của đội ngũ, cho tới nay người ta sử dụng đều là người có tài, chí, phẩm cách nhất định, có theo đuổi, không chỉ đơn thuần là kẻ làm quan vì muốn làm quan, vì lợi ích hay đứng trên đầu trên cổ người khác.”
“ Dương Hùng, ta không muốn có con sâu lẫn vào trong đội ngũ của mình, ta chẳng thà đi chậm hơn chứ không muốn làm hỏng tính thuần khiết của đội ngũ.”
Dương Hùng chưa cam lòng chắp tay nói:” Huyện tôn, cứng quá thì dễ gãy, đội ngũ của chúng ta vừa vặn cần người như Nguyễn Đại Việt để vận hành uyển chuyển hơn.”
(*) Nguyễn Đại Việt: tên giật cả mình, đã Nguyễn rồi lại còn Đại Việt, nhưng Việt này trong phủ việt là búa rìu, không phải tộc Việt, mà là búa rìu chứ chẳng phải búa liềm nữa chứ, cái tên thất bại đủ đường.
(*) :Dương Châu thập nhật : quân Mãn Thanh khi vào được Dương Châu đã thảm sát người dân ở vì kháng cự, cầm quân là Đa Đạc.
Cuộc thảm sát kéo dài 10 ngày này được một nhân chứng may mắn sống sót sau sự kiện này là Vương Sở Tú từng ghi lại trong cuốn "Dương Châu nhật ký".
Hàng chục người bị xích cổ và chăn dắt như là dê, cừu. Bất cứ ai tìm cách bỏ trốn đều bị đánh đập hay giết chết ngay. Những người phụ nữ bị xích cổ lại với nhau bằng những sợi xích sắt nặng như ngọc trai. Mỗi bước vấp ngã thì ngã người vào bùn đất. Những đứa con nít nằm ngổn ngang trên đường phố. Nội tạng của người bị giết nằm ngổn ngang trên mặt đất thì bị chân người chân ngựa đè lên, tiếng khóc của người sống vang vọng khắp nơi. Đi qua các rãnh nước, ao hồ đều bắt gặp xác chết, nhiều tay và chân chồng chất lên nhau. Máu người hòa lẫn vào trong nước, màu xanh của nước và màu đỏ trộn lẫn với nhau tạo ra một màu sắc ảm đạm. Xác chết lấp cả kênh rạch. Sau đó, người ta phóng hỏa khắp nơi, những tòa nhà ngói bắt lửa và bừng cháu. Những người ẩn náu trong nhà phải vội vàng chạy ra, và ngay khi họ bước ra, 10 người thì đến 9 người bị xử tử ngay tại chỗ. Mặt khác, những người ở lại trong nhà - bị đốt cháy sau những cánh cửa đóng chặt và không ai có thể biết có bao nhiêu người đã chết với một đống xương còn lại sau đó.