Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 535 - Q3 - Chương 105: Vạn Dặm Giang Sơn Chẳng Phải Chỉ Một Người Chèo. (2)

Q3 - Chương 105: Vạn dặm giang sơn chẳng phải chỉ một người chèo. (2)

Hàn Lăng Sơn ghi nhớ từng lời Tôn Quốc Tín nói, tiếng chuông trong thành Thịnh Kinh đã vang lên, nhưng chân hắn không di chuyển được, đi lần này, không biết bao giờ huynh đệ họ mới gặp lại được, mặc dù Tốn Quốc Tín luôn tỏ ra bình đạm, nhưng hắn không đành lòng nhìn huynh đệ sống như vậy.

Sống thế này khổ hơn hắn phải ăn tuyết nằm băng nhiều.

“ Ta đi đây.”

“ Ta tiễn ngươi.”

Hai người một trước một sau rời thiên điện làm A Cổ sợ hãi, bất an theo sau, cứ mỗi bước lại khấu đầu một lần.

“ Không cần tiễn nữa đâu.”

“ Một chút nữa.”

Hàn Lăng Sơn vào thành rồi, Tôn Quốc Tín đứng ở ngoài thành râu lâu không đi.

“ Tô Hợp Thái, đại lạt ma thích ngươi như thế, ngài ấy có chịu giúp chúng ta không?” Bước lên ánh sáng cuối cùng trong ngày đi vào thành Thịnh Kinh, Lão A Cổ không nhịn được hỏi:

Hàn Lăng Sơn vốn nghĩ mình là kẻ máu lạnh lí trí, chỉ có lý tưởng và mục tiêu, ra ngoài một thời gian, chẳng thấy chai sạn hơn mà còn giàu cảm xúc hơn trước. Áp nỗi buồn trong lòng xuống, hắn tỏ ra kích động nói nhỏ: “ Lão A Cổ, từ nay đề sau ngươi là một kỳ đinh của Tương Lam Kỳ rồi.”

“ Cái gì? “ Lão A Cổ vấp chân ngã lăn quay ra đất, sau đó ngã xuống đất, lập tức bật dậy, giọng run rẩy: “ Thật thế sao?”

Hàn Lăng Sơn lấy từ bên trong ruột tượng ra một yêu bài bằng đồng đưa cho Lão A cổ: “ Đáng tiếc, chỉ có ba cái thôi.”

Lão A Cổ run run đưa tay nắm chặt lấy yêu bài, ông ta không biết chữ, nhưng mà kiểu yêu bài này thì từng thấy rồi, không cần đọc được, ông ta cũng biết là thật.

Ở Kiến Châu, chỉ có người đeo yêu bài nên bên hông mới là được coi là người, còn lại chỉ là a cáp ( nô lệ) mà thôi.

“ Còn một cái yêu bài nữa, ông thấy đưa ai là hợp lý? “ Hàn Lăng Sơn dùng thừng nhỏ da trâu xuyên một tấm yêu bài buộc bên hông, cầm yêu bài cuối cùng hỏi:

“ Không cho ai hết, thủ lĩnh cứ giữ đi. “ Trên con đường tối tăm, mắt Lão A Cổ như lóe sáng, tựa hồ có một yêu bài rồi, ánh sáng trí tuệ của ông ta lập tức được khai phá: “ Trừ khi là lập công huân rất lớn mới được cho yêu bài này.”

Hàn Lăng Sơn khẽ gật đầu, hắn quay lại nhìn cổng thành đã đóng lại, ở mảnh đất này chỉ có người ngoài thành kia mới là huynh đệ của mình.

……………. …………

“ Ngươi không phải huynh đệ của ta. “ Vân Dương cao ngạo ngẩng đầu lên dùng lỗ mũi nhìn Vân Chiêu, sau đó nói một câu làm Vân Chiêu rất muốn đấm hắn:

“ Sao ta không phải là huynh đệ của ngươi nữa?”

“ Ngươi đem hai huyện nghèo nhất của Hà Nam làm nơi tiếp tế cho quân đoàn của ta, lại không cho phép ta đụng chạm tới Lạc Dương.”

Vân Chiêu thở dài: “ Không phải ta cấp ngân sách cho các ngươi rồi à? Đừng nói là ngươi tiêu hết rồi đấy.”

Vân Dương ngồi xuống đối diện với Vân Chiêu, đặt mũ trụ lên bàn y: “ Cuộc diễn luyện cuối thu, ta tiêu không còn xu nào tiền ngươi cấp rồi.”

Vân Chiêu day huyệt thái dương đang nhức vô cùng:” Một cuộc diễn luyện mà ngươi tiêu hết tới 5 vạn đồng nguyên a?”

“ Bọn ta mới nghiên cứu là một loại chiến thuật pháo mới, uy lực cực kỳ lớn, một lượt hỏa lực có thể bao phủ vùng ba mẫu, khi đó không cần biết là địch có bao nhiêu, cũng không đủ cho hỏa pháo của ta giết.”

“ Từ khi nào mà ngươi dính líu tới cả đám người của viện nghiên cứu rồi?”

Vân Dương cười ha hả:” Đạn pháo của họ cung cấp bắn đã lắm.”

Vân Chiêu xoa xoa mặt cho tỉnh táo: “ Ngươi có nghĩ cái đám đó vì sao lại muốn dính lấy ngươi không? Đám nữ nhân viện nghiên cứu vũ khí đều coi ngươi là quỷ đói trong sắc giới, vậy mà bọn họ bỏ qua chuyện hợp tác với quân đoàn Vân Phúc, đi tìm ngươi, ngươi không thấy có gì lạ à?”

Vân Dương xoa cái đầu trọc: “ Gần đây ta cái tà quy chính rồi, cho nên các muội tử cảm động.”

Vân Chiêu thở dài lần nữa: “ Người ta coi ngươi là tên ngốc lắm tiền đấy, trời ơi ngươi không biết mấy thứ còn nghiên cứu dang dở đó đốt tiền thế nào à ... Ngươi có suy nghĩ chút nào không thế, đừng để đám yêu nữ đó nịnh vài câu là quên hết đông tay nam bắc chứ.”

“ Không phải còn có ngươi sao? “ Vân Dương vẫn chiêu cũ lấy củ khoai nướng đặt lên bàn Vân Chiêu:

Vân Chiêu nghiêm mặt nói: “ Muốn tiền à, một xu cũng không có đâu, sắp hết năm rồi, tiền trong tay ta còn không đủ dùng đây này.”

Vân Dương ghé cái đầu trọc tới gần Vân Chiêu: “ Cát nha đầu nói, chính vì sắp hết năm cho nên ngươi mới nên đưa tiền cho ta, nếu không tiền của ngươi biến thành ngân sách chi tiêu năm sau, dù sao Tháng Giêng khố tàng ti sẽ cấp tiền cho ngươi, năm nay mà họ thấy ngươi không đủ dùng, năm sau họ sẽ cấp nhiều hơn. Đừng nói huynh đệ không giúp ngươi.”

Vân Chiêu ngây ra nghìn bộ dạng ngu ngốc của Vân Dương, vừa bực vừa buồn cười, vừa có cảm giác muốn gục mặt xuống bàn mà khóc.

Huyện Lam Điền đúng là rất lớn, đã ôm hết 57 huyện của Quan Trung vào lòng rồi, không chỉ có thế còn vươn ra tận trấn Ninh Hạ, nửa trấn Cam Túc cũng nằm trong phạm vi bảo hộ của bia địa giới.

Địa bàn lớn tới thế, đa phần lại là vùng nghèo đói, đâu đâu cũng phải kiến thiết, cho nên tiền trong túi Vân Chiêu rất eo hẹp.

Nhiều khi một khoản tiền cực lớn vào tay y, nhưng chỉ trong chớp mắt bị chính vụ ti lấy đi, số tiền lương nhiều như biển ấy cuối cùng bị vô số cái ống nhỏ rút sạch.

Năm nay vẻn vẹn số tiền thông qua tay Từ Ngũ Tưởng rót vào trấn Ninh Hạ đã là 600 vạn đồng bạc rồi.

Vốn số tiền này cấp từ từ thôi, phân thành hai ba năm sẽ không áp lực như thế, đáng tiếc, Đoàn Quốc Nhân cứ như bị chó đuổi sau đít, dùng một năm đã bình định trấn Ninh Hạ.

Chuyện kiến thiết trấn Ninh Hạ thì là mở rộng toàn diện ngay tức thì, đầu tư của huyện Lam Điền vào trấn Ninh Hạ tron một năm còn hơn tiền Đại Minh đổ vào Ninh Hạ trong 100 năm.

Có thể dự kiến trong vòng 10 năm tới, trấn Ninh Hạ sẽ luôn giữ trạng thái tích cực phát triển này.

Vân Chiêu trong chớp mắt xét qua tình hình kinh tế của mình một lượt, cuối cùng cầm củ khoai được Vân Dương ân cần bóc vỏ, cắn một miếng chua xót nói: “ Sắp hết năm rồi, tướng sĩ không thể quá eo hẹp, cấp cho ngươi 2 vạn lượng bạc, đây là lần cuối cùng đấy, nghĩ kỹ rồi hẵng dùng.”

Vân Dương lập tức lấy văn thư xin cấp tiền ra, còn chấm đẫm mực đưa bút cho Vân Chiêu còn chưa nuốt hết miếng khoai.

Vân Chiêu cầm bút viết hai chữ đồng ý, dùng ấn tín của mình, Vân Dương vội vàng thổi khô mực, cất đi ngay, ăn nốt củ khoai Vân Chiêu ăn thừa, ôm mũ trụ chạy mất.

“ Huyện tôn quá khoan dung cho hắn rồi.” Dương Hùng ở bên chứng kiến từ đầu tới cuối, rất không tán đồng với việc làm của Vân Chiêu:

Vân Chiêu gật đầu:” Ta biết, song so với việc hắn làm lần trước, đây cũng là một sự tiến bộ rồi, với lại quân đoàn của hắn cũng khó khăn, trái phải đều là địa bàn của mình, không giống Vân Phúc thi thoảng còn cướp bóc được của tặc khấu và quan phủ. Với lại hắn một lòng đặt vào chuyện quân sự, không quản thứ khác, nên chi tiêu nhiều một chút cũng là dễ hiểu.”

Có một điều Vân Dương không biết, khoản tiền vừa rồi Vân Chiêu cấp cho hắn không dùng đại ấn của huyện Lam Điền, mà ấn riêng, tức là 2 vạn đó sẽ lấy từ khoản tiền riêng của Vân Chiêu, Dương Hùng ái ngại: “ Vậy thì năm nay mừng thọ của tộc trưởng, tu sửa mộ tổ phải giảm bớt chút rồi.”

Vân Chiêu lại bóp trán:” Thọ đản của mẹ ta sẽ tiếp đón huân quý Đại Minh, kém một chút Đa Đa không chịu, gộp mộ tổ âm tộc và dương tộc lại là đại sự trong tộc, làm quá qua loa, nhất định trưởng bối trong tộc chửi mắng sau lưng ta.”

Dương Hùng mắt đảo qua đảo lại:” Huyện tôn, hình như nhiều năm rồi ngài chưa cướp của Minh Nguyệt lâu, ti chức nghe nói bây giờ ở đó béo lắm rồi, hay là ti chức lập kế hoạch cướp một phen.”

Vân Chiêu vỗ bàn: “ Làm bừa, ngươi là quan viên, không phải cường đạo.”

Lời vừa mới dứt Tiền Đa Đa lòng bế một đứa, lưng cõng một đứa xuất hiện ở bên cửa, mắt sáng rực lên, sai bảo Dương Hùng: “ Hay, hay quá, ngươi đi gọi Thiểu Thiểu tới đây, chúng ta tính toán một phen.”

Bình Luận (0)
Comment