Thù hận của hai tỷ đệ Tiền Đa Đa với "Xuân phong nhất độ Minh Nguyệt lâu" là vĩnh hằng.
Vân Chiêu muốn tỷ đệ họ phá cái thanh lâu đó luôn cho rồi, nhưng tỷ đệ họ chưa bao giờ có ý định phá hủy nơi đó, thậm chí không cho đổi tên, không cho người trong đó chạy mất.
Với bản lĩnh hai tỷ đệ họ, phát một cái thanh lâu cũng chỉ khó như giết con kiến, họ không ra tay, lại còn cứ nhìn nơi đó không ngừng lớn mạnh, chỉ là khi đám người nơi đó đắc ý nhất liền ra tay cướp một mẻ, để thể hiện sự tồn tại của mình.
Mấy năm qua, bất kể là Minh Nguyệt lâu tự tăng cường đội ngũ hộ vệ ra sao, chuyện bị cướp vẫn không sao tránh được.
Vân Chiêu thì tự trọng thân phận nên không đi cướp nữa, nhưng hai tỷ đệ Tiền Đa Đa chỉ cần rảnh rỗi là chiếu cố Minh Nguyệt lâu.
Lão bà đi cướp rồi, cho nên hai đứa bé giao cho Vân Chiêu chăm sóc.
Công vụ hôm nay cũng xử lý hòm hòm rồi, Vân Chiêu liền bế hai đứa bé ra ao nước xem cá gấm.
Ao nước mùa đông đã phủ một lớp băng mỏng, có điều chỉ cần có người tới gần là đàn cá tham ăn sẽ tụ lại, những con lớn hơn chút thậm chí còn phá cả băng mỏng, há mồm ra chờ được cho ăn.
Hai đứa bé rất thích cá gấm, Vân Chiêu bảo hộ vệ mang tới ít cám, dùng dầu cải trộn lên, sau đó xúc từng thìa cho cá ăn.
Năm xưa Vân Dương dẫn đám người lên Ly Sơn đánh đám tặc khấu từng cướp bóc huyện Trường An trú nơi đó tiện thể bắt hết cá gấm trong ao của nhà phú quý đem về, nhiều năm trôi qua, đám cá này đã an gia ở Ngọc Sơn, sinh ra không ít cá con.
Mỗi khi Vân Chiêu rải thìa cám xuống, đàn cá liền quấy động, chẳng bao lâu khiến lớp băng mỏng bị phá nát, hai đứa bé xem hoan hỉ, cười khanh khách không ngừng.
Dù sao trời cũng rất lạnh, Vân Chiêu thấy hai đứa bé ở ngoài cũng khá lâu rồi, bế chúng về đại thư phòng.
Lúc này đại thư phòng yên tĩnh, chỉ còn hai ba thư lại cúi đầu bận bịu với đống giấy tờ, Vân Chiêu nhìn cái mô hình thành phòng Tây An bị lôi ra khẽ thở dài, xem ra hôm nay không cách nào làm việc nữa rồi, bế hai đứa bé về hậu trạch.
Tiền Đa Đa đang mặc y phục dạ hành của mình, bộ y phục này nàng làm trước khi thành thân, trước kia mặc không có vấn đề gì, bây giờ thành có chút gian nan.
Y phục dạ hành có chi chít cúc, mỗi cái muốn cài vào đều tốn công, bất kể là ở vị trí eo, ngực, hay mông đều quá chật, một mình nàng kéo không nổi, vì thế Tiền Đa Đa phải gọi Vân Xuân, Vân Hoa giúp mình.
Mặc xong y phục thì bộ dạng của Tiền Đa Đa không cách nào chấp nhận được nữa, toàn thân nàng cứ như cái móng giò dùng dây thừng bó lại vậy, thân thể đày đặn làm toàn bộ không gian trống của y phục bị chiếm sạch, nhất là phần eo không sao nhìn nổi.
Nếu Tiền Đa Đa mà ra ngoài thế này, Vân Chiêu thấy cực kỳ không thỏa đáng: “ Nàng không sợ cử động một cái sẽ làm y phục rách toạc à?”
Tiền Đa Đa giận dữ lườm Vân Chiêu, điều này nàng thừa biết còn cần y phải nói sao.
Vân Chiêu đi tới bế bổng Tiền Đa Đa lên cười ha hả: “ Thôi xong rồi, nàng phải nặng hơn trước 20 cân là ít”
“ Không phải bị cha con chàng hại à?”
“ Cũng có phần của nàng đấy, ai bảo nàng ăn vặt suốt ngày, cái vóc dáng này làm sao còn đi đánh cướp được.”
Tiền Đa Đa tức tối đá chân liên hồi, sau đó Vân Chiêu nghe thấy vải rách cái roẹt một cái, thế là cả phòng im phăng phắc tới rợn người, hai đứa bé cũng ngồi im trên giường mở mắt tròn xoe nhìn cha mẹ chúng chơi trò kỳ lạ.
“ Người Quan Trung xưa nay coi béo là đẹp, nàng còn xinh đẹp hơn Dương Ngọc Hoàn. “ Vân Chiêu đặt lão bà xuống, vồ lấy Vân Chương Vân Hiển, định bụng chỉ cần tình hình không ổn là ba cha con cướp đường bỏ chạy:
“ Ba cha con chàng xong rồi.” Tiền Đa Đa ôm mông thù oán nhìn cha con Vân Chiêu rít lên từng chữ một: “ Từ mai trở đi, cha con chàng muốn ăn gì thì ăn, lão nương này không hầu hạ nữa ... Xuân Xuân, Hoa Hoa, các ngươi chết đâu rồi, còn không mau giúp ta cởi bộ y phục nát này ra!”
Khó khăn lắm mới thay được y phục, phải dùng kéo cắt mới có thể cởi ra, sau đó Tiền Đa Đa tựa hồ quên mất chuyện cướp bóc Minh Nguyệt lâu, như phát điên moi hết y phục của mình trong tủ gỗ ra, chất cao như núi, mặc thử từng bộ một.
Những bộ y phục khác không mặc vừa đã đành, phát hiện áo cưới mà nàng dày công cắt may cũng không sao mặc được nữa, Tiền Đa Đa cuối cùng cũng sụp đổ, ngã xuống đống y phục khóc thút thít.
Vân Chiêu cẩn thận tới gần dỗ dành, khéo léo an ủi: “ Sao nàng không nghĩ mà xem, lúc nàng may bộ áo cưới này là nàng vừa trong đám loạn dân đi ra, mấy tháng liền không được ăn uống tử tế, gầy chỉ còn lại đôi mắt, y phục khi đó giờ làm sao mà còn mặc được?”
Ý tốt của Vân Chiêu không được Tiền Đa Đa tiếp nhận, nàng bật dậy, hét lên :” Khi đó thiếp trở về, chàng còn khen thiếp là khuynh quốc khuynh thành, bây giờ thành bà béo rồi ... Thiếp không muốn sống nữa .. hu hu …”
“ Nhưng bây giờ ta thấy nàng vẫn khuynh quốc khuynh thành mà.”
“ Vì chàng chỉ thích ngực to thôi ... Cút đi!”
Vân Chiêu bế con chạy ngay.
Trước kia ở nội trạch, chỉ khi nào Vân Nương nổi giận thì mọi người mới nơm nớp lo sợ, giờ Tiền Đa Đa nổi giận cũng có hiệu quả tương đương.
Đến khi trời sáng, Tiền Đa Đa mặc bộ hắc y xuất hiện trước giường Vân Chiêu.
“ Thiếp đi cướp đây.”
Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn y phục dạ hành vừa mới làm của Tiền Đa Đa, cả đêm phải một mình trông con, chẳng ngủ được mấy, y ngáp ngắn ngáp dài: “ Chúc nàng xẻo được dê béo, thỏa mãn trở về.”
Tiền Đa Đa kéo khăn che mặt xuống, hào khí tuyên bố: “ Đợi thiếp về chia tiền cho chàng.”
Hai đứa bé nghe thấy tiếng mẹ liền từ trong chăn bò ra, nhưng không thấy mẹ đâu thế là cùng ngoạc miệng khóc toáng lên.
Vân Chiêu ôm lại cục thịt nhỏ, bất lực nói: “ Xem ra cha con chúng ta từ hôm nay trở đi không có cái ăn rồi.”
Vân Nương rất nhanh nghe được chuyện Tiền Đa Đa muốn cai sữa cho hai đứa bé, làu bàu mấy tiếng rồi bế tôn tử đi, bà rất ít khi can thiệp vào chuyện phu thê Vân Chiêu, ở mặt này mà nói có thể gọi là tấm gương cho bà bà thiên hạ.
Bà cũng hiểu Tiền Đa Đa thời gian qua không dễ dàng gì, một quý phụ đỉnh cấp xinh đẹp như hoa, suốt này vật lộn với hai đứa bé, chuyện gì cũng tự mình làm, không hề qua tay người khác, không than vãn gì, nuôi hai đứa bé béo trắng, cực kỳ hiếm có.
Trong nhà này chẳng chuyện gì Vân Nương không biết, nên chẳng lạ gì Tiền Đa Đa lại đi cướp Minh Nguyệt lâu, bà không cản, vì hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó, nên không phản đối.
Có điều Vân Nương cho rằng, Tiền Đa Đa nên đi cướp của Tần vương hay Phúc vương mới đúng, cứ cướp một cái thanh lâu, chẳng có gì hay ho.
Coi như Tiền Đa Đa ra ngoài giải khuây, bà còn phái Vân Giáp âm thầm đi theo bảo vệ, tránh đứa bé này bị thiệt thòi.
Kế hoạch cướp bóc của Tiền Đa Đa không thể thất bại được, vì nàng được hỗ trợ bởi những bộ óc tinh hoa của thư viện, đối phó với cái thanh lâu mà không xong thì Vân Chiêu thấy mình nên bỏ ý xưng hùng xưng bá, ở nhà chăm con cho rồi.
Phải nói Giải Trại đang hòa nhập rất tốt vào hệ thống quan viên của huyện Lam Điền, tai mắt khắp nơi, Tiền Đa Đa dẫn người đi không bao lâu, ông ta mượn cớ tới uống trà với Vân Chiêu, nói xa nói gần hi vọng Vân Chiêu làm việc đúng quy củ, đừng làm bừa làm bậy, thành Tây An xảy ra vấn đề khiến bách tính cho rằng huyện Lam Điền không có năng lực quản lý trị an, đồng thời làm nhiều sớm muộn để lộ sơ hở, khiến đám chủ sở hữu Minh Nguyệt lâu như Tần vương phủ nghi ngờ.