Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 538 - Q3 - Chương 108: Ai Xui Xẻo Mới Thành Ngoại Thích Vân Thị. (2)

Q3 - Chương 108: Ai xui xẻo mới thành ngoại thích Vân thị. (2)

Chuyện đã rồi, nên nghĩ về phía trước, Vân Chiêu suy ngẫm một chút rồi nói: “ Nếu thù lớn đã báo, vậy ngươi nên quên chuyện này đi, người chết đã chết rồi, ngươi phải phấn chấn trở lại. Ngày sau còn dài, đừng vì chuyện quá khứ làm ảnh hưởng tới tầm nhìn sau này của bản thân, ngươi có hiểu không?”

Vương Hạ gạt nước mắt: “ Học sinh hiểu ạ, học sinh còn phải nối dõi tông đường cho Vương thị.”

Vân Chiêu nhân lúc hắn đang xúc động, vỗ vai ôn tồn nói: “ Thấy ngươi cô khổ, sau này nên thân cận với đám muội tử của ta nhiều hơn, đó là vinh diệu của ngươi, cũng là mong đợi của huynh trưởng ngươi.”

Vương Hạ vừa nghe tới đó là nước mắt biến sạch, rùng mình một cái cơn ớn lạnh chạy từ chân lên đầu: “ Huynh trưởng của học sinh chưa bao giờ nói thế ạ.”

Giọng Vân Chiêu êm tới rợn người: “ Ta nói có, tức là có, huynh trưởng ngươi vì không biết nhìn người mới để xảy ra chuyện.”

Vương Hạ vội khấu đầu: “ Đại nghiệp chưa thành, học sinh sao dám nói chuyện thành gia lập thất.”

Nói xong chuồn ngay như một làn khói.

Vân Chiêu nghiến răng trèo trẹo, không biết chuyện này vui hay buồn, quay sang nói với Dương Hùng không biết về từ bao giờ: “ Dọa hắn một phen, hắn mới tỉnh ra quay trở lại cuộc sống bình thường, huyện Lam Điền ta chưa bao giờ giờ thiếu kẻ giết người, không cần thêm nữa.”

Dương Hùng làm động tác lau mồ hôi: “ Huyện tôn dọa thế cũng hơi quá ạ, ti chức nghe còn sợ nữa là.”

Vân Chiêu suýt đá cho hắn một phát, cũng chỉ tại đám muội tử kém cỏi của mình, giờ hay rồi, có thể đem dọa người ta nín khóc luôn: “ Vừa rồi lời của Vương Hạ đưa tới cho ta một suy nghĩ mới, chúng ta nên thành lập thủy quân, lệnh Tiền Thiểu Thiểu do thám quy mô thủy tặc nơi đó, nếu khả quan thù ra tay thu phục. Nếu Vương Hạ đã sinh ra tâm tư này thì để sau tốt nghiệp cho hắn làm.”

Dương Hùng gật đầu nhưng chưa đi, cầm danh sách tài vật Vương Hạ mang về, do dự một lúc rồi nói: “ Huyện tôn, hay là đưa vào khoản chi phí chuyên dụng của ngài, năm nay huyện tôn chi tiêu ....”

Vân Chiêu lắc đầu: “ Đây là tài sản liệt sĩ dùng máu mang về, ta làm sao dùng riêng được, nhập vào kho lớn đi. A phải, ngươi theo Đa Đa đi cướp, kết quả thế nào?”

“ Hơn hai vạn đồng bạc ạ, đủ bù vào khoản thiếu hụt của huyện tôn.”

“ Cái gì? Làm sao Minh Nguyệt lâu lại nhiều tiền thế?”

Nhắc tới chuyện này Dương Hùng có chút kích động: “ Vốn không có nhiều như thế, chủ yếu là Đa Đa sư tỷ nổi giận, không chỉ vét cả kho của người ta, còn lục lọi cả phòng của lão bảo tử và đại trà hồ. Huyện tôn không thấy, sư tỷ treo họ lên đánh thảm lắm.”

Vân Chiêu biết Tiền Đa Đa giận vì chuyện tăng cân, không ngờ nàng ra tay thô bạo như thế, cả kinh: “ Các ngươi đi cướp kiểu gì vậy?”

“ Dạ, thì huy động nhân thủ nhiều một chút, khống chế toàn bộ Minh Nguyệt lâu rồi đào sâu ba thước.”

“ Thế có khác gì công khai cướp bóc.”

Dương Hùng thấy làm thế cũng không vấn đề: “ Nếu không phải cái tòa lâu đó lo sinh kế cho mấy trăm gần ngàn người, tư chức muốn xóa xổ nó luôn.”

Vân Chiêu cau mày: “ Huyện Lam Điền thiếu gì xưởng nữ công, làm sao mà chết đói được?”

Dương Hùng giải thích: “ Huyện tôn chưa biết thôi ạ, nữ tử một khi vào thanh lâu thì khó mà quay đầu được lắm, bảo bọn họ dựa vào hai tay mưu sinh là không thể nào. Họ đã nuôi thành tính hưởng thụ rồi, nếu thả ra xã hội, chẳng mấy chốc đi vào đường cũ, còn không bằng để họ ở lại Minh Nguyệt lâu còn sống tốt hơn.”

“ Huyện tôn không nhìn thấy chứ, khi Đa Đa sư tỷ treo lão bảo tử lên đánh, đám nữ nhân kia không ngờ còn khấu đầu cầu xin chúng ta tha cho lão bảo tử, còn muốn góp tiền chuộc người.”

Vân Chiêu sửng sốt không thôi, chỉ còn biết lắc đầu: “ Xem ra người ta đã hình thành vòng sinh thái riêng rồi, vậy thì hết cách, để tùy họ đi.”

Minh Nguyệt lâu vĩnh viễn là nguyên liệu cho cơn ác mộng của Tiền Đa Đa, là ma quỷ trong tuổi thơ của Tiền Thiểu Thiểu, hai tỷ đệ họ tuy sống ở đó chưa tới một năm, nhưng tạo thành vết tích không thể phai mờ trong tâm trí. Giờ đã khá hơn nhiều rồi, thời nhỏ Tiền Thiểu Thiểu trong mơ còn khóc lóc xin tha mạng, Tiền Đa Đa cũng vậy, với tính cách không sợ trời không sợ đất của nàng, vậy mà cho tới giờ, nếu bất thình lĩnh nghe thấy ba chữ lão bảo tử là giật mình.

Vân Chiêu làm xong việc và viện tử của mình thì thấy Tiền Đa Đa và hai đứa con cùng ngồi ngây ra trên giường, đống đồng bạc nàng thích vứt bừa ra đất chẳng thèm dọn.

Hai đứa bé đã hơn một ngày không thấy mẹ rồi, lúc này ngoan ngoãn rúc trong lòng mẹ nằm yên, ngoan tới mức làm người ta đau xót.

“ Sao không cho một mồi lửa đốt đốt Minh Nguyệt lâu đi? “ Vân Chiêu vuốt gò má nàng hỏi nhỏ:

“ Sau này tỷ đệ thiếp không đi gây chuyện với Minh Nguyệt lâu nữa. “ Tiền Đa Đa gác đầu lên người hai đứa bé, hơi hợt nói:

“ Buông được rồi sao?”

“ Khóc lóc ầm ĩ bực cả mình.”

Vân Chiêu mỉm cười nhẹ người, Tiền Đa Đa vẫn là nữ tử lương thiện mà y biết: “ Đúng thế, không đáng mà.”

Tiền Đa Đa hét lên một tiếng, mỗi tay ôm lấy một đứa bé cùng ngã lăn vào đống chăn dày, thơm lên má chúng làm hai đứa bé cùng cười khanh khách: “ Chẳng có gì quan trọng bằng hai bảo bối của thiếp, hai ngày không ở cùng bảo bối rồi, thật là lỗ.”

Vân Chiêu làm bộ thất kinh: “ Ta cũng không bằng chúng sao?”

Tiền Đa Đa xua tay: “ Đi đi, đi đi, nhìn thấy chàng cũng phiền.”

Vân Chiêu cười phá lên, xem ra Tiền Đa Đa đã buông được ma chướng trong lòng rồi, y vui lắm.

Trừ khi cần thiết thì Vân Chiêu thường không tới bắc khóa viện nơi mẹ y sống, không phải là y không thích gặp mẹ, mà là ở bắc khóa viện có mười mấy con yêu quái làm y tránh xa ba bước.

Trong số nam đinh thế hệ này của Vân thị, trừ Vân Chiêu thì chỉ có Vân Dương là có thể thoải mái vào bắc khóa viện, chính Vân Dương cũng không thích vào đó, mỗi lần xuất hiện ở đó đồng nghĩa với việc sắp nhận gia pháp.

Vân Chiêu bế Vân Hiển, Tiền Đa Đa bế Vân Chương, hai phu thế chuẩn bị vào bắc khóa viện, Vân Chiêu hít sau một hơi, dừng bước trước cổng tròn rồi mới dám bước chân vào.

Quan hệ giữa tiểu cô tử và tẩu tử chẳng mấy khi tốt đẹp, Tiền Đa Đa và đám tỷ muội đông đảo của Vân Chiêu cũng thế. Cho nên khi hai người vừa mới bước vào, Vân Hiển ở trong lòng Vân Chiêu bị đám tỷ muội kéo tới cướp đi, còn Vân Chương trong lòng Tiền Đa Đa thì bình an vô sự.

Tiền Đa Đa hừ một tiếng, tức thì thu được không ít cái lườm nguýt, Vân Chiêu hừ một tiếng, lập tức có tiểu mỹ nhân mặt vuông nhảy lên lưng y ôm cổ đòi quà.

Tiền Đa Đa thấy Vân Chiêu không cách nào đi được nữa, ném cho y ánh mắt tự cầu phúc đi, rồi bế Vân Chương vào phòng Vân Nương.

“ Ca, muội nghe nói là tên Dương Hùng cũng có chút bản lĩnh, huynh bảo hắn tới gặp muội được không?”

“ Dương Hùng đã thành thân rồi, làm thế không hay đâu.”

“ Có gì mà không hay, muội có thể nhờ Giao thúc giúp, để nhà nữ rút lui ... Muội thích hắn là phúc cho cả nhà hắn.”

Đoạn đối thoại này làm Vân Chiêu không khỏi liên tưởng tới một vở kịch, trong đó y là hôn quân, mẹ y là thái hậu, Dương Hùng là Trần Thế Mỹ, muội tử là công chúa điêu ngoa, Giải Trại là Bao Thanh Thiên mặt trắng, còn Vân Giao rất có khả năng là Hàn Kỳ tự sát thân vong.

“ Trong thư viện nhiều người như thế, nếu các muội chịu đọc sách cho tốt, tất nhiên sẽ có tài tử tới theo đuổi, nói thật, Dương Hùng ở thư viện chẳng là cái gì đâu.”

“ Nhưng mà người thành danh không nhiều.”

Vân Chiêu ra sức dụ khị:” Bắt nam nhân phải bắt khi hắn chưa thành danh, đợi khi hắn thanh danh hiển hách thì hôn sự của các muội cũng tự nhiên mà thành. Các muội nghĩ mà xem, chin non và đại bàng, con nào khó bắt hơn.”

“ Nhưng bọn muội làm sao biết tên ngốc nào ở thư viện có thể thành đại bàng, muội tử của huynh nhỡ chọn lầm, sau này thành phu nhân thuế lại thì thảm à? Ca, mắt huynh chuẩn, chọn giúp bọn muội đi. “ Đám muội tử cũng khôn lắm, đẩy trách nhiệm cho Vân Chiêu:

Bình Luận (0)
Comment