Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 539 - Q3 - Chương 109: Ai Xui Xẻo Mới Thành Ngoại Thích Vân Thị. (3)

Q3 - Chương 109: Ai xui xẻo mới thành ngoại thích Vân thị. (3)

“ Gả cho thuế lại cũng không tệ mà, thuế lại huyện Lam Điền được tách riêng thành một nhánh, bây giờ chỉ là thuế lại, tương lai nắm phú thuế cả một châu phủ, cũng là quan lớn một vùng rồi.” Vân Chiêu dỗ ngọt: “ Muội à, chỉ cần chọn lấy nam nhân tốt, phu thê hài hòa, cha hiền con hiếu, thế là cả đời không thiệt thòi rồi. Chứ còn về phần nam nhân có thành đại bàng hay không, coi như là món quà bất ngờ thôi, có thì tốt, không có cũng chẳng sao.”

Muội tử đang cưỡi trên lưng Vân Chiêu lắc đầu liên hồi: “ Không được, không được, thế thì mất mặt Vân thị quá, Vân thị ta là thiên hoàng quý trụ, muội là phượng hoàng, sao có thể cưới gà vịt.”

Vân Chiêu tức giận: “ Cái gì mà thiên hoàng quý trụ với phượng hoàng, ai nói?”

Muội tử kiêu ngạo vênh mặt lên: “ Cha muội.”

Vân Chiêu chỉ biết thở dài, Vân Giao nửa chữ chẳng biết đúng là có thể nói ra câu đó, vấn đề là y sao chẳng muốn đem hết tuấn tài thư viện thành muội phu của mình, như vậy trong thời kỳ đầu tạo phản, khả năng người ta phản bội ngươi cũng ít đi, đó là mô hình gia thiên hạ.

Nhưng mà đám thúc thúc của y vừa có chút thân phận đã vội vàng chối bỏ quá khứ, đề cao bản thân quá mức, giờ hay rồi vịt con xấu xí nghĩ mình là phượng hoàng nên không thèm lấy gà nữa.

Vân Nương cũng có suy nghĩ như Vân Giao, còn dương dương đắc ý cho rằng, nữ nhi Vân thị lo gì không gả được.

Từ khi tác thành hôn sự giữa Cao Kiệt và khuê nữ Vân Báo, đám muội tử này lấy Cao Kiệt ra làm tiêu chuẩn, họ thích có trượng phu anh tuấn cao lớn lại còn quyền thế.

Họ quên mất lai lịch của Cao Kiệt.

Tên này chẳng phải đích hệ của Vân thị, càng không phải là người nhà tới từ thư viện Ngọc Sơn, thêm vào năm xưa từng lên giường với cả lão bà cấp trên, bị người ta truy sát cùng đường mới chạy tới Vân thị. Khi đó Vân thị vẫn là cường đạo mới có chút thế lực, hắn chịu khó chăm chỉ, làm việc khéo léo, cưới một khuê nữ Vân thị là phương thức quy thuận tốt nhất của bọn cường đạo.

Cao Kiệt làm muội phu của Vân Chiêu vô cùng thành thật.

Nhưng sau khi kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của Vân thị bắt đầu, đám tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn đi ra đều tự coi mình là tâm phúc Vân thị, bọn họ không có cảm giác là người ngoài như Cao Kiệt. Lại được tiên sinh thư viện bồi dưỡng lên thành lũ vương bát đản tâm cao khí nạo, phàm kẻ nào có bản lĩnh nào chịu đội lên đầu cái mũ ngoại thích.

Chớ nói là tướng mạo nữ nhi Vân thị chưa thể coi là xuất sắc, dù là xuất sắc, nếu không xinh đẹp tới mức độ yêu nghiệt như Tiền Đa Đa thì chúng chẳng chịu.

“ Thế tử của Tần vương, Phúc vương, Khánh vương, rồi công tử của tri phủ Tây An, nhà ngự sử Nam Kinh, hoặc công tử quan lại Hà Nam, Sơn Tây, các muội tùy ý lựa chọn, chọn trúng ai, mai ca ca có thể gả đi ngay.” Vân Chiêu phất tay đầy hào khí:

“ Trời ơi, ai mà muốn gà cho đám vô dụng đó, lần trước thế tử Tần vương theo Tần vương phi tới bái kiến thẩm thẩm, mặt trát son trát phấn đứng dưới cây thạch lựu, còn làm điệu làm bộ hái hoa gài lên tai, như tên Long Dương ấy, vậy mà còn mặt mũi đánh mắt với bọn muội ... Ca ca, muội cần nam nhân chứ không phải là đám Long Dương.”

Đám muội tử nhao nhao phản đối, Vân Chiêu bị lay như thuyền nhỏ trong bão ... Cho dù nữ nhi Vân thị cũng từng tới thư viện Ngọc Sơn học, nhưng chẳng đứa nào học được cái gì, lại nhiễm toàn thói xấu của thư viện. Nói bọn họ là khuê nữ trong thâm cung, họ lại có thể nói ra đại đạo lý đúng khắp thiên hạ, nói họ là nữ hài từ thư viện đi ra, bọn họ lại bị mẹ y tiêm nhiễm cho đống thứ tư tưởng phong kiến nát bét.

Vân Chiêu không biết bao lần muối mặt vì hôn sự của đám muội tử rồi.

“ Các muội không thể vứt bỏ suy nghĩ thế gia nực cười, đi tìm nam tử mà mình thích sao?”

“ Đương nhiên là muội đi tìm nam tử mình thích rồi, ca ca, huynh xem, Dương Hùng không tệ, tuấn tú cao ráo, ngũ quan đoan chính, tài học đứng đầu khóa. Ca, đem hắn cho muội đi.”

Thật là hết nói nổi rồi, Vân Chiêu vất vả gỡ mấy mỹ nữ dính trên người ra, lại lấy Vân Hiển đáng thương ở trên cây xuống, chẳng biết là đứa nào nghĩ nhi tử y mới một tuổi đã biết leo cây.

Tiền Đa Đa thấy trên mặt Vân Chiêu có mấy vết son môi thì phẫn nộ chạy tới lau mặt cho trượng phu, nói với Vân Nương:” Mẹ, mẹ nhìn bọn chúng đi, còn ra thể thống gì không? Đại cô nương hết cả rồi.”

Vân Nương bình thản nói:” Bọn chúng là huynh muội, đùa giỡn với nhau con quản gì, điều đó chẳng phải cho thấy nhà ta sống tình cảm thân thiết sao? Còn con, là đại tẩu mà không quan tâm tới hôn sự của các muội tử à?”

“ Con cũng là đại tỷ ở thư viện, mẹ nghe nói đám học sinh thư viện nghe con răm rắp kia mà, sao không chọn vài đứa học đệ tốt cho muội tử của con? Con gả chúng đi rồi thì còn ai quấn lấy phu quân con nữa?”

“ Một phụ đạo nhân gia mà chạy đi ăn cướp thanh lâu, chuyện đó mà con cũng làm được à? Có thời gian làm chuyện đó, sao không nghĩ cách gả đám muội tử của con đi? Đó mới là việc của tẩu tử, con lại đẩy cho phu quân con lo hết, còn mặt mũi nói người ta à?”

Xưa nay Vân Nương mắng Tiền Đa Đa là không nể nang gì hết, nghĩ gì là mắng đấy, với Phùng Anh thì giữ ý hơn nhiều, sau khi sinh Vân Chương, bà mới không khách sáo với Phùng Anh nữa.

Tiền Đa Đa bị mắng cũng không ngoan ngoãn cúi đầu mà nghe, giao Vân Chương do Vân Nương, hùng hổ ra khỏi phòng xách tai một đứa muội tử kéo vào phòng:” Mẹ xem, có tiểu cô nương nhà nào đi vẽ mặt thành bộ dạng này không, xanh xanh đỏ đỏ như đít khỉ vậy, khuê nữ thế này thì mẹ thấy tài tử nào của thư viện chịu nổi khuê nữ như thế? Nhìn đã thấy dựng tóc gáy rồi.”

Vân Chiêu vội che mắt Vân Hiển đi, tránh cho con nhìn cảnh bạo lực.

Vân Nương nhìn cái mặt lòe loẹt của Vân Trân cũng không chịu nổi:” Thì con dạy chúng đi chứ.”

“ Nhưng mà đám thúc thúc hổ báo sài lang của con không muốn con dạy, cho rằng con từ thanh lâu ra, sẽ dạy hư khuê nữ của họ ...” Tiền Đa Đa giận lắm, cái đám cường đạo đó luôn vì xuất thân của nàng mà xem nhẹ, chỉ thích xúm quanh Phùng Anh, nói cái gì mà tướng môn hổ nữ:

Vân Chiêu thở dài, cả Vân thị này trừ mẹ là thông minh ra thì toàn là đồ ngốc.

Vân Trân tuy hơi xấu một chút nhưng không ngốc, quyết không thể để cha mình gánh tội danh này, vội vàng nói:” Tẩu tử, đó là kẻ xấu ngoài kia đồn thổi thế thôi, cha muội không nói thế đâu, còn khen tỷ tỷ biết dạy người cơ mà.”

Tiền Đa Đa cười ngọt lịm buông tay ra, xoay người Vân Trân đối diện với mình:” Tốt, vậy thì từ mai muội theo ta học tập.”

Vân Nương chẳng thèm để ý tới bộ mặt kinh hoàng của đám chất nữ, chuyện này Tiền Đa Đa là tẩu tử như mẹ có toàn quyền, bà mỗi tay bế một đứa tôn tử vào gian trong hưởng thụ thú vui gia đình.

Mẹ đi rồi, con cũng không có ở đây, hai phu thê nhẹ nhõm không ít.

Vân Chiêu chẳng có chút tự tin nào vào đám muội tử của mình:” Nàng thực sự tin rằng có thể gả đám muội tử của ta cho đám khốn kiếp thư viện à?”

Tiền Đa Đa cười nhạt:” Chỉ cần chàng có đủ lòng tin vào huyện Lam Điền thì chẳng có gì không được, chàng chớ nghĩ Giao thúc nói sai, thiếp thấy chúng ta đúng là tân thiên hoàng quý trụ. Vân thị nhân đinh ít ỏi, muốn mở rộng hoàng tộc thì phải thu nạp lượng lớn ngoại thích, thiếp biết phu quân xem thường ngoại thích, nhưng mà mấy nghìn năm qua, ngoại thích đa phần là cách tay trọng yếu của hoàng đế.”

“ Mặc dù trên sử sách ghi chép vô số chuyện xấu của ngoại thích, nhưng chàng không chú ý một điều, đám sử quan cũng cố ý không ghi chép công lao của họ, chàng có thấy một hoàng đế nào lại bỏ dùng ngoại thích chưa?”

Vân Chiêu cau mày: “ Nhưng ...”

“ Nhưng cái gì, chuyện này chàng đừng quản nữa, hôm nay chàng nghe mẹ nói rồi đấy, chuyện này là trách nhiệm của thiếp, thiếp sẽ an bài thỏa đáng cho đám nha đầu chết tiệt này, để chúng cam tâm tình nguyện gả đi.”

Bình Luận (0)
Comment