Tôn Truyền Đình làm như vừa rồi mình chỉ thuận miệng nói thế chẳng có ý đồ khiêu khích ly gián huynh đệ Vân gia, cởi áo choàng ra, cẩn thận đặt một bên, ôm cốc trà nóng:” Trước kia thì toàn là quan quân truy đuổi tặc khấu, giờ thì nơi nào có quan quân mới có tặc khấu, bách tính không còn gì để cướp nữa, tặc khấu cũng quá nhiều người rồi chẳng thèm nhận thêm nữa, nên bách tính bị tất cả bỏ rơi ấy cứ thấy quan binh là họ truy sát.”
“ Tốc độ suy bại của Đại Minh nhanh hơn ta dự liệu quá nhiều, nay bất kể trưng binh hay trù lương, đều rất khó chấp hành, quan binh dần chuyển biến thành tặc binh rồi, lênh ra không hiệu quả, chỉ có cưỡng chế.”
“ Nay cả phương bắc này chỉ còn huyện Lam Điền phồn thịnh, cả thiên hạ không ai không biết chuyện ấy, không chỉ tặc khấu thèm khát, mà ngay cả quan binh cũng thế, lão phu nghe được vài tin đồn, huyện tôn nên chuẩn bị sớm.”
Vân Chiêu giờ mới nghe tới chuyện này, song chẳng bất ngờ:” Té ra là toàn thiên hạ muốn đánh huyện Lam Điền ta rồi.”
“ Chuyện đó ai cũng muốn thấy, hào tộc phương nam thậm chí còn ngầm cung cấp chút hỗ trợ, không ai dám tỏ rõ thái độ đâu, nhưng kẻ nào có ý đồ này thì Dương Tử Xương, Vương Văn Trinh mắt nhắm mắt mở, hoặc ngầm xúi bẩy thế nào cũng có.”
“ Ta chỉ muốn sống bình an, xem ra thế nhân không cho, đành vậy, chuyện phải tới rồi sẽ tới thôi, tới đi, ta tiếp là được.”
Tôn Truyền Đình hớp ngụm trà nóng, không ngờ trong trà có vị gừng, có ngòn ngọt của mật ong, vào người một cái toàn thân ấm áp dễ chịu, đặt cốc xuống cảm thán: “ Huyện tôn chớ khinh địch, loạn thế, loạn thế, một chữ loạn bao gồm quá nhiều hàm ý, vốn là không thể đoán trước sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Vân Chiêu vẫn bình tĩnh: “ Thế cũng tốt, nếu không người Lam Điền lại quên mất mình còn đang trong loạn thế.”
“ Cùng lắm thì đám khốn kiếp đó liên kết với nhau kéo tới chứ gì. “ Vân Dương lâu lắm rồi không đánh nhau, cũng rất ngứa ngáy, đấm hai tay vào nhau: “ Tới cả đi, ta đợi một trận chiến như thế.”
“ Nếu là từng đội quân nhỏ cướp bóc thôn làng thì tướng quân định làm thế nào, thôn làng nơi khác không có gì đáng cướp, ở huyện Lam Điền là chuyện khác, đó là món hời lớn. “ Tôn Truyền Đình chất vấn Vân Dương:
“ Cứ thử xem, đoàn luyện huyện Lam Điền mỗi năm hao phí bốn trăm vạn đồng bạc, đến lúc kiểm nghiệm rồi, bọn họ chỉ cần chặn được cuộc tấn công đầu tiên thôi, khi đó bách tính không sợ gì nữa, bọn chúng không có được gì đâu. “ Vân Dương tự tin nói, hắn vẫn nhớ năm xưa khi mình và Vân Chiêu ở thảo nguyên về vì chuyện tiền mỳ mà sinh xung đột với bách tính đương địa, kết quả là người ta gõ kẻng kéo cả làng ra tống tiền, hắn có lòng tin nhất định vào bách tính, kiêu hãnh nói:” Người Tần bọn ta sợ gì ai chứ?”
Tôn Truyền Đình uống thêm ngụm trà lớn nữa rồi đặt cốc xuống:” Nếu huyện tôn và tướng quân đã có chuẩn bị rồi, vậy thì lão phu cáo từ thôi, còn phải tiếp tục chật vật chạy trốn tới Khai Phong, hi vọng huyện tôn có thể níu chân Lý Hồng Cơ một tháng.”
“ May mà còn có huyện Lam Điền, lão phu chưa tới mức tuyệt vọng cùng cực, nếu không thêm lần chiến bại nữa, lão phu e là nảy ý tự sát mất.”
Vân Chiêu đưa ra thiện chí:” Ông có thể học Lão Lô mà.”
Tôn Truyền Đình im lặng hồi lâu, cuối cùng nói:” Nếu huyện tôn tin tưởng mỗ gia, vậy thì tới ngày đó mỗ học Lão Lô cũng không phải không thể, khi ấy chỉ mong huyện tôn phó thác cho huyện Trường An.”
“ Ồ, vì sao thế?”
“ Huyện Trường An có Long Thủ Nguyên, là nơi tắm nắng tốt, mỗ chinh chiến nhiều năm, khải giáp khắp nơi là rận, phải tắm nắng cho vơi bớt.”
Vân Chiêu cười lớn: “ Được, chỉ cần ông không xõa tóc vào Chung Nam Sơn cầu đạo thì yêu cầu này không hề quá đáng.”
Tôn Truyền Đình chắp tay cảm tạ:” Như thế chuyết kinh có thể tới huyện Trường An chọn một chỗ dựa núi ngắm sông dựng căn nhà cỏ rồi.”
Hai người tiễn Tôn Truyền Đình lên xe ngựa rời đi, Vâm Dương phì cười:” Huyện Trường An ở vùng trung tâm Quan Trung, nhân khẩu mười bốn vạn hộ, huyện nha lục phòng quản lý công việc y chỉ ít hơn huyện Lam Điền bản địa mà thôi, vất vả hơn xa các việc khác. Toàn bộ huyện lệnh thuộc Lam Điền ta đều kêu khổ không kể siết, còn có người còn than thở, làm huyện lệnh khác nào làm khuyển mã, hi vọng ông ta có cơ hội tới ở nhà tranh tắm nắng.”
Vân Chiêu mỉm cười không nói gì, lòng hết sức vui vẻ, Lô Tượng Thăng đầu hàng rồi, giờ Tôn Truyền Đình quật cường kiên trinh là thế mà cũng có ý quy thuận, huyện Lam Điền không thiếu quan viên cao cấp nữa, y có thể tính tới chuyện bỏ đi chữ huyện rồi.
Danh vọng quan viên vô cùng quan trọng, thứ này kỳ thực là thể hiện bề ngoài của tài năng, là nhân tố chứng tỏ có được sự thừa nhận của người khác. Lô Tượng Thăng có danh vọng rất cao, cho nên khi ông ta tới đảm nhận quan pháp chế tự xưng Giải Trại không ai phản đối, hơn nữa trong thời gian ngắn lập nên uy vọng của mình.
Nếu chỉ một mình Lô Tượng Thăng gia nhập, văn nhân thiên hạ còn lời ra tiếng vào đàm tiếu, nếu cả Tôn Truyền Đình rồi Hồng Thừa Trù, bọn họ không thể không bình tĩnh lại nghiền ngẫm nguyên cớ.
“ Mệnh lệnh mật điệp ti tăng cường bảo vệ Tôn Truyền Đình.”
“ Ngầm bảo hộ hay là công khai ạ?” Dương Hùng ngạc nhiên, bên cạnh Tôn Truyền Đình đã có rất nhiều thân vệ nguyên quán Quan Trung rồi:
“ Công khai đi, giao cho Tôn Truyền Đình tự quản lý, loại quan viên lõi đời như ông ta, không thể không biết chúng ta có an bài sát thủ bên cạnh, không bằng giao cho ông ta quản lý, ông ta mới yên tâm.”
Dương Hùng chạy đi làm ngay.
Vân Dương nghiêng đầu sang hỏi:” Này, trong số người ở quanh ta, ai phụ trách giết ta đấy?”
Vân Chiêu lạnh lùng nói:” Cha ngươi.”
Vân Dương nuốt nước bọt:” Ta biết ngay mà.”
“ Đừng đứng đây nói lăng nhăng thừa thãi nữa, phái người liên hệ với Lưu Tông Mẫn chưa, đừng để hắn truy kích Tôn Truyền Đình đấy.”
“ Yên tâm đi, ta dựng cờ hiệu của ngươi trong sơn trại ở con đường Lưu Tông Mẫn ắt phải đi qua nếu muốn giết Tôn Truyền Đình rồi, chỉ cần nhìn thấy cờ hiệu Lợn rừng tinh của ngươi, ta không tin hắn còn có gan truy kích.”
Vân Chiêu ngớ ra:” Sao lại là Lợn rừng tinh?”
“ Thì đó là phỉ hiệu của ngươi trên giang hồ chứ sao, Vân thị ta có Tọa Sơn Hổ Vân Phúc, Tồi Sơn Hổ Vân Hổ, Toàn Thiên Báo Vân Báo, Thâm Thủy Giao Vân Giao, Tiếu Diền Hồ Vân Tiêu, Thiết Sĩ Bàng Vân Giáp ....” Vân Dương gập ngón tay tính, bộ mặt dương dương đắc ý:” Nhiều lắm, còn ta là Kim sí đại bằng Vân Dương, thế nào, nghe được không?”
Vân Chiêu muốn che mặt, y luôn cho rằng ngoài kia người ta hẳn coi huyện Lam Điền thành quốc gia có hệ thống quản lý hoàn chỉnh rồi cơ, giờ nghe lời Vân Dương nói, y mới bi thương phát hiện, tới tận bây giờ người ta vẫn chỉ coi huyện Lam Điền là cái ổ tặc lớn mà thôi.
Lợn rừng tinh cũng đành đi, đó là do mình tạo nghiệt, thành uy danh vô thượng.
Chỉ là tên khốn trọc đầu này sao lại là Kim sí đại bằng chứ? Không thể chấp nhận được, nghe hay hơn danh hiệu của mình bao nhiêu.
Dương Hùng làm xong việc trở về, nghe thắc mắc của Vân Chiêu, vội nói:” Ngoại hiệu của Vân Dương là Ngốc Đầu Ưng chứ không phải Kim sí đại bằng, cái tên hiệu đó là do hắn tự xưng, đi đến đâu cũng nói thế, nhưng giang hồ không ai thừa nhận hết.”
Vân Chiêu nghe thế gật gù, thế mới đúng chứ, nếu không người giang hồ mù mắt cả rồi.
Chuyện đúng như Vân Dương dự tính, khi Lưu Tông Mẫn nghe nói có một lá cờ vẽ con lợn rừng cao lớn như núi, lông lưng dựng đứng, răng nanh nhe ra ngoài chắn ở trước đại quân thì ngay lập tức nghĩ tới Vân Chiêu.
Toàn thiên hạ này chỉ một người dám dùng cờ hiệu lợn rừng thôi.
Nay lá cờ đó đang bay phần phật, con lợn rừng vẽ trên đó như sống lại, đang nhe nanh muốn vồ người mà nuốt.
“ Mau báo Sấm vương, có Lợn rừng tinh cản đường.”