Cách cờ lợn rừng hơn mười dặm chỉ có một ngôi nhà tranh được dựng vội vã, mặc dù nguyên liệu đơn giản, nhưng tay nghề rất tốt, dù là xà ngang chưa lột vỏ cũng toát ra một vẻ chất phác cổ kính.
Có sáu thanh y nữ tỳ đang trang trí đồ đạc phòng, có thiếu phụ hai mấy cũng có tiểu nha đầu hơn mười tuổi, ai nấy vừa cười nói vừa làm việc, bầu không khí vui vẻ, như chẳng hề biết tới đây là nơi nguy hiểm thế nào. Vân Chiêu cũng mặc thanh y, ngồi sau bàn thấp ngoài sân, một mình thong thả xếp kỳ phổ.
Vân Dương toàn thân giáp trụ đứng sau lưng Vân Chiêu, thi thoảng ngó nghiêng, xem chừng là hắn đã mất kiên nhẫn lắm rồi.
Một con chiến mã đen vô cùng hùng tráng chở một tráng hán mặc khải giáp từ trên núi chậm chậm đi tới, trước tiên là đứng xa quan sát, sau đó là tuốt thanh trảm mã đao dài hai trượng từ từ tới gần.
Vừa nhìn thấy hắn, ngay Vân Chiêu cũng phải ngầm tán hưởng, Lưu Tông Mẫn thực sự là thể hiện được hết hào khí của nam nhi Quan Trung, so với năm đó tới Vân thị làm thợ rèn thì râu rậm hơn, da đen hơn, cặp mắt vẫn thâm trầm sắc lạnh, uy thế bội phần.
Dừng cách ngôi nhà tranh mười trượng, Lưu Tông Mẫn xuống ngựa, cắm trảm mã đao xuống đất, buộc chiến mã vào đó, coi giáp sĩ trái phải như không tốn tại, bước chân hùng dũng đi tới phía Vân Chiêu, dừng lại cách hai trượng chắp tay: “ Lưu Tông Mẫn bái kiến đại đầu lĩnh.”
Vân Chiêu vẫn chăm chú giải cờ, chẳng thèm nhìn hắn, hời hợt hỏi: “ Lý Hồng Cơ đâu?”
Một thoáng không vui hiện trên mặt Lưu Tông Mẫn, hắn vẫn cung kính đáp:” Sấm vương cách ba mươi dặm.”
Vân Chiêu quay sang thanh y nữ tỳ:” Ban rượu.”
Lập tức có hai thanh y nữ tỳ bê một vò rượu, một cái bát gốm thô tới bên Lưu Tông Mẫn hơi khom gối, mời kiểm tra rượu và bát.
Hai mắt Lưu Tông Mẫn mắt không rời Vân Chiêu dù chỉ một tích tắc, tỳ nữ đã rót rượu đổ ra bát lớn dâng lên, hắn nhận lấy ngửa cổ uống cạn luôn, quệt bộ râu rậm:” Rượu ngon.”
Vân Chiêu khẽ thở dài với Vân Dương:” Ngươi xem, đó là nguyên nhân khiến Sấm vương có thể mở con đường máu trong tuyệt cảnh.”
Vân Dương vỗ ngực:” Có gì ghê gớm, ta cũng làm được.”
Lưu Tông Mẫn ôm quyền đi tới một bước, giọng oang oang như muốn cố tình phá ván cờ của Vân Chiêu:” Đại đầu lĩnh cắm cờ ở đây, dựa theo quy củ giang hồ, năm vạn đại quân dừng lại, cấp đủ thể diện cho ngài rồi. Nhưng không biết đại đầu lĩnh muốn tác chiến cùng đại quân ta hay là muốn tới để khao quân.”
Vân Chiêu vỗ bàn làm quân cờ nhảy tứ tung:” Năm xưa ngươi tới Vân gia trang tử ăn xin đâu dám uy phong thế này, giờ thấy chủ nhân ngày trước, không có chút lễ số nào sao?”
Lưu Tông Mẫn tức giận:” Lưu mỗ không phải gia phó của Vân thị ngài.”
Vân Dương bước lên một bước quát:” Hỗn láo, toàn huyện Lam Điền đều là bộ thuộc của Vân thị ta, ngươi sao có thể là ngoại lệ cơ chứ? Lưu Tông Mẫn ngươi là người thôn Duệ Hồ, tới nay còn nợ tiền lương Vân thị chưa trả, gặp chủ tử không biết mang ít thổ sản làm quà, càng không biết gọi một câu thiếu gia, đó là gia phong nhà ngươi hả?
Lưu Tông Mẫn giận tái mặt, bước tới chỉ mặt Vân Dương: “ Nói quàng nói xiên, Lưu mỗ ngày xưa tuy nghèo khó, nhưng là hán tử đường đường, khi nào nợ tiền lương của nhà ngươi?”
Vân Dương còn giận hơn, lấy tờ giấy nợ trong lòng ra vò thành nắm ném vào mặt Lưu Tông Mẫn: “ Nợ mà còn chối, vậy mà còn dám vỗ ngực tự xưng hán tử, mở to mắt ra mà nhìn. Được, được, giỏi lắm, cha ngươi Lưu Trư Nhi nợ nhà ta, ngươi không định nhận chứ gì. Nhà ta xóa nợ cho ngươi, từ nay về sau ngươi có thể ưỡn ngực lên làm hảo hán rồi.”
Nói gì thì nói Vân Dương cũng học ở thư viện, tiên sinh của hắn là Từ Nguyên Thọ, hắn có kém tới mấy thì cũng không phải loại thảo mãng giang hồ như Lưu Tông Mẫn có thể là đối thủ.
Huống hồ thường ngày hắn ngốc thành phần không nhỏ là giả vờ.
Lưu Tông Mẫn bị mắng tới tím mặt, nhặt tờ giấy lên xem, khuôn mặt hung dữ nhanh chóng quay về bình thường, cho vào trong lòng, chắp tay nói:” Ta sẽ trả cả vốn lẫn lãi.”
Vân Dương được thế lấn tới:” Tờ giấy nợ này không phải giả chứ gì? Năm Vạn Lịch thứ 35, cha ngươi mượn 120 tiền thì dễ trả thôi, nhưng năm đó lão gia nhà ta nghe nói mẹ ngươi sinh ngươi không có sữa, lo ngươi chết đói, sai đem dê sữa trong nhà cho cha ngươi nuôi nửa năm, ngươi đừng nói là ngươi không uống sữa dê nhé?”
“ Người Tần chúng ta đầu có thể mất, máu có thể chảy, song thù phải báo, ân phải đáp, ta hỏi ngươi, ân tình này ngươi định lấy gì trả đây?”
Lưu Tông Mẫn sững sờ không nói lên lời.
Khi phụng mệnh tới đây hắn từng suy nghĩ qua vô số trường hợp, tính tới vô số cách ứng phó, dù Vân Chiêu có trở mặt muốn giết hắn thì hắn cũng ung dung đối phó được, nhưng nằm mơ cũng không ngờ được một màn đòi nợ thế này.
Giấy nợ có dấu hoa của cha hắn, thứ này không làm giả được, hồi thiếu niên hắn cũng thường dùng, nhìn là biết, 120 đồng tiền, Vân thị không cần làm giả. Chuyện con dê sữa cũng là có, mẹ hắn từng kể rồi, vì có chút quan hệ đó, năm xưa mới nhận là chất tử của Vân Phúc tới Vân thị làm việc.
Chuyện qua bao năm rồi, vạn vạn lần không ngờ được bọn họ đòi nợ vào lúc này.
Đối diện với thiên quân vạn mã, rừng gươm mưa đạn, Lưu Tông Mẫn không nhíu mày, lúc này đây lưng hắn như bò đầy kiến, đang không ngừng chạy loạn khắp toàn thân, mặt đỏ muốn nhỏ ra máu.
Hắn là cường đạo thật đấy, nhưng mà ở thôn quê, một tờ giấy nợ là ân tình lớn bằng trời, người Tần sĩ diện, không tới tuyệt cảnh không nợ phú hộ, vì đây không phải là nợ tiền nữa, mà là nợ ân tình, tiền có thể trả được, nhưng ân tình trả cả đời không hết.
Địa chủ thông minh một chút, phát hiện nhà nào có triển vọng, sẽ cố tình ban ơn khi nhà đó gặp khó khăn, ân tình này có lẽ chẳng là cái gì to tát, túi lương thực, ít thuốc men, hoặc vài chục đồng tiền, nhưng một khi dùng tới, chắc chắn là một vốn vạn lợi.
Vì sao mà thế lực hương thân ở thôn quê mạnh như thế, là nhờ công lao của những khoản nợ ân tình này.
Xung quanh toàn yêu nghiệt, Vân Dương bị coi là xỉ nhục của thư viện, trước giờ chỉ có hắn bị người ta giễu cợt xem thường, bao năm mới có ngày rủa xả sướng mồm như hôm n ay :” Hừ, loại lòng lang dạ thú như ngươi thì biết gì tới ân tình, khi thôn Duệ Hồ xây dựng hồ chứa nước, phải đụng tới nghĩa trang trong thôn làm công trường. Mọi người vì sớm làm lên hồ nước, tạo phúc cho con cháu, nên mời tổ tông đi, mồ mả nhà người đều có con cháu lo liệu, chỉ mộ cha mẹ ngươi không ai ngó ngàng.”
“ Vốn chuẩn bị coi đó là mộ hoang phá bỏ, nhưng thẩm thẩm ta không đành lòng, tìm đạo trưởng, chọn ngày lành chuyển mộ tới đất nhà ta. Mỗi năm thanh minh nhà ta tế tổ qua mộ cha mẹ ngươi, ít nhiều cũng đặt ít hoa quả, đốt ít tiền giấy. Tháng 10 dâng áo ấm, nếu có thừa áo ấm cũng đốt cho họ, làm thay công việc cho tên hiếu tử ngươi, ngươi còn tư cách lớn lối trước mặt thiếu gia nhà ta à?”
Lưu Tông Mẫn toàn thân run bần bật, nếu như lúc này mặt đất mà có thể nứt ra một cái khe nhỏ thôi, hắn cũng sẵn sàng cằm đầu xuống.
Hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống đất, khấu đầu liên ba cái:” Hiếu tử Lưu Tông Mẫn đa ta thiếu gia chu toàn .... Nhưng nay ta đã đi theo Sấm vương, cho dù có nhận đại ân của Vân thị cũng tuyệt đối không hai lòng, đại đầu lĩnh bỏ ý chiêu lãm đi.”
“ Nợ Vân thị tiền tài, Lưu Tông Mẫn lấy vạn lượng vàng trả lại, nợ ân tình Vân thị, một ngày Sấm vương bình định thiên hạ, ta dùng mạng đảm báo tính mạng già trẻ Vân thị, báo đáp ơn chăm sóc mộ phụ mẫu.”
Có tình có lý, công tư rõ ràng, không ai nói gì được.
....
Hôm nay dừng ở đây.