Mặt nước gió thổi lồng lộng, chiếc bè nhỏ xuyên qua sương mỏng, một thế giới mới tinh xuất hiện trước mắt.
Núi vòng quanh, sông vòng quanh, mỹ cảnh nhìn mãi chẳng hết.
Mặt nước men theo chân núi rẽ một vòng, sau đó bị rặng núi hai bên bóp lại, lòng sông hẹp hơn, nước chảy cũng siết, bè trúc lao về phía trước như ngựa phi nước kiệu.
Hàn Lăng Sơn không nhàn nhã ngắm cảnh được nữa, tay nắm chắc sào trúc, lúc thì chống lên đá lớn bên bờ, lúc đẩy thân cây gỗ trôi vèo vèo đi, tránh bè bị va chạm.
Trong lúc vất vả điều khiển bè trúc, tầm nhìn của hắn bị một cành cây bên bờ thu hút, trên cành cây đó treo một mảnh vải rách sặc sỡ.
Bè lướt qua cành cây dó, hắn nhanh tay dùng sào trúc móc mảnh vải, đặt lên mũi ngửi, lải nhải:” Ai bảo đuổi ta xuống thuyền.”
Cứ lao đi ào ào trên sông một lúc Hàn Lăng Sơn phát hiện ra cách mình không xa còn có cái bè trúc đang trôi, còn tưởng có đồng hành gặp nạn, nhìn kỹ mới nhận ra là phần bè dưới của mình rơi ra, nhìn xuống dưới chân phát hiện, cái bè này cũng có thể tan ra bất kỳ lúc nào các sợi lạt y bện buộc bè đang bị kéo căng hết cỡ.
May mà bè đã rời khỏi vùng núi, phía trước là vùng bình nguyên bao la, hay nhất là cái quan thuyền mà hắn ngồi lúc trước đang đậu trong vịnh nước.
Điều khiển cái bè miễn cưỡng tới gần quan thuyền, Hàn Lăng Sơn ngẩng đầu gọi thuyền phu:” Cho ta lên với được không?”
Đón tiếp hắn không phải là lời thủ thỉ của thiếp thất kia, mà là một cái chĩa cá sắc bén.
Hàn Lăng Sơn dùng sảo trúc cản chĩa cá:” Chẳng lẽ các ngươi cướp tiền còn hại mạng à?”
Tên thuyền phu không thèm đáp, rút chĩa cá lại đâm tiếp.
Hàn Lăng Sơn láng máng nhớ tên thuyền phu này, hình như hắn tên là Trương Thất thì phải, lúc ở trên thuyền ngoan ngoãn thật thà như gia súc nuôi trong nhà, không ngờ giờ hung dữ như thế.
“ Sao lại vô cớ đâm người ta? “ Hàn Lăng Sơn vẫn tật lắm mồm đó, vừa né chĩa vừa lài nhải, rút cần câu lên quăng dây câu đi, dây câu xoay quanh cổ tên thuyền phu hai vòng rồi thít chặt lấy:
Thuyền phu lúc này muốn nói cũng chẳng nói được nữa rồi, hai tay muốn gỡ dây câu, nhưng dây câu đã thít vào thịt hắn, Hàn Lăng Sơn vừa kéo dây câu, một tay bám mạn thuyền leo lên.
Lên đến sàn thuyền nhìn thấy ngay viên quan họ Lỗ bị người ta lột hết quần áo, treo ngược trên cột buồm, máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương trên người, tụ lại trên tóc, cuối cùng nhỏ xuống sàn thành vũng, chưa chết, nhưng mà chẳng còn lâu đâu.
Bên cạnh quan viên họ Lỗ là bốn đại hán, có tên thủ lĩnh hộ vệ phản chủ còn lại toàn là kẻ lạ mặt, còn tên thuyền phu ra mặt xua đuổi Hàn Lăng Sơn trước đó thì quỳ trên sàn, kinh hoàng nhìn đám đại hán kia.
“ Xin chào, xin chào. “ Hàn Lăng Sơn đứng ở mũi thuyền cười hì hì chào hỏi, hất cần câu lên một cái giật mạnh, dây câu quấn quanh cổ thuyền phu viu một tiếng thu về, mang theo mảng da thịt:
Tên thuyền phu cổ tuôn máu tươi ồng ộc, hắn tuyệt vọng dùng hai tay che vết thương, máu vẫn chảy qua kẽ tay.
Hàn Lăng Sơn tranh thủ giải thích: “ Trên cổ có cái huyết quản lớn, gần như lớn nhất trên cơ thể con người, nếu bị thương sẽ mất lượng máu lớn trong thời gian ngắn, theo tính toán ở thư viện ta, đếm đến mười có thể mất ba thành máu trong cơ thể, khi đó phải lấy máu trong gan tạng ra cứu mạng. Đáng tiếc vết thương không bịt được thì bao nhiêu máu cũng không đủ để chảy nên ngươi chết chắc rồi ...”
Những kẻ khác có vẻ không thích tiếp thu kiến thức cho lắm, la hét giơ đao xông tới, Hàn Lăng Sơn rút xẻng gấp ra lấy tinh thần không sợ hãi nghênh đón. Cái xẻng trong tay hắn như rìu lớn chặt cây, bị xẻng chém ngã đã đành, chẳng qua là một vết thương, nếu bị chỗ có răng cưa cứa rách thì khó chữa lắm.
Sau khi chém ngã bốn tên tráng hán chẳng tốn mấy mồ hôi, Hàn Lăng Sơn cắm cái xẻng đầy máu lên sàn, chắp tay làm loa gọi quan viên họ Lỗ:” Phiến Sơn huynh, ta nói với huynh rồi, ta thích mỹ nhân nói giọng Tô Châu kia, sao không chịu cho ta.”
Quan viên họ Lỗ gian nan nói:” Mỗ mù mắt.”
Hàn Lăng Sơn chặt đứt dây thường, họ Lỗ rơi thẳng xuống vũng máu, ông ta, không có sức đứng dậy, thều thào nói: “ Văn Đạo huynh, nếu huynh có thể cứu cả nhà sáu người Lỗ Văn Viễn này, mỗ nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp.”
“ Tất nhiên rồi, có điều thế này không tính là xen vào việc nhà của huynh đâu đấy nhé.” Hàn Lăng Sơn gãi đầu, giao hiện trước.”
Lỗ Văn Viễn tâm tình đâu ra mà lải nhải với hắn, lòng như lửa đốt, chỉ tay:” Họ trong khoang.”
“ Ta biết, ta đang đợi chúng ra đây. “ Hàn Lăng Sơn ngồi khoanh chân trên sàn hướng về phía cửa khoang hô lớn: “ Ta không vào đâu, các ngươi ra đi.”
Nói xong một cái là hắn lăn mình đi, ba mũi tên bay vèo vèo từ trong khoang thuyền ra, phập phập phập liền ba tiếng cắm vào chỗ hắn vừa ngồi.
“ Cút đi, không ta giết bọn chúng.”
Nghe giọng nữ quen thuộc đó Hàn Lăng Sơn cười toét miệng:” Giọng nàng nghe hay lắm, ta nghe tới giờ vẫn chưa chán, sao không ra đêm gặp mặt, dù sao chúng ta cũng có duyên một đêm, người ta nói một đêm phu thê, trăm năm ân nghĩa cơ mà.”
“ Nếu ngươi còn niệm tình cũng ta phu thê một đêm, vậy thì giúp ta giết cẩu quan họ Lỗ, chúng ta sẽ nối tiếp duyên xưa.” Nữ nhân lạnh lùng nói:
Bộ dạng tình ý miên man của Hàn Lăng Sơn biến mất, hắn rút yêu bài bên hông hướng về phía khoang thuyền quát:” Bắc trấn phủ ti thiên hộ Viên Mẫn ở đây, tặc nhân phương nào không mau mau bó tay chịu trói.”
“ Ngươi là Cẩm Y Vệ?” Nữ tử trong khoang và Lỗ Văn Viễn cùng kêu lên:
Hàn Lăng Sơn quay sang Lỗ Văn Viễn làm mặt lạnh:” Lỗ đại nhân chuyến này tới Triều Châu nhậm chức, Bắc trấn phủ ti ta đương nhiên có trách nhiệm hộ vệ.”
Lỗ Văn Viễn thở phào chắp tay với Hàn Lăng Sơn:” Bản quan có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn.”
“ Thì ra ngươi là cẩu tặc Cẩm Y Vệ.” Giọng nữ tử kia trở nên thù hận oán độc:
Hàn Lăng Sơn nghiêm giọng mắng:” Đám tào hộ không biết nhớ thiên ân, ở trên sông giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm, cả bậc thanh quan như Lỗ đại nhân mà các ngươi cũng ngàn dặm truy sát, đã biết tội chưa?”
Nữ tử cười lớn:” Hay cho viên thanh quan giết người không ghê tay.”
Lỗ Văn Viễn vội nói:” Là do các ngươi làm lỡ tào vận, vốn là tội chu di chín họ, bản quan vì miễn tội chết có một số kẻ trong các ngươi mà bị biếm đi Triều Châu làm quan, các ngươi không biết tốt xấu, ngược lại còn truy sát bản quan là lý gì?”
“ Một cái thăm đoạt mạng rơi xuống đất, bốn mươi cái đầu bị chém, ngươi còn dám nói mình vô tội.”
“ 26 thuyền tào lương, 78 vạn cân lương thực, tới được Thiên Tân còn chưa tới 40 vạn cân, bản quan chưa thấy ai vận chuyển lương thực mà tiêu hao một nửa, các ngươi không sợ chết hay sao?”
Nữ tử phẫn nộ cực độ hét lên:” Tào hộ làm mất lương thực tất nhiên là đại tội, nhưng ngươi có biết một thuyền lương thực từ Nam Kinh lên thuyền chỉ cho tám thành, dọc đường qua vô số quan trạm, tên quan nào cũng đòi tiền lương, đòi đút lót, còn 40 vạn cân tới được Thiên Tân là đáng quý lắm rồi. Quan viên khác ai không hiểu nguyên do trong đó, coi như tiêu hao, chỉ có tên cẩu quan ngươi là xử trí bọn họ. Hôm nay ngươi phải lấy mạng cả nhà đền mạng 40 tào hộ.”
Hàn Lăng Sơn nhân lúc hai người tranh cãi lăn người vào khoang thuyền, lúc sau trong sự khẩn trương cực độ của Lỗ Văn Viễn có tiếng Hàn Lăng Sơn vọng ra:” Các ngươi coi bản quan là người chết sao?”
Lời vừa dắt nữ tử váy lục bị ném ra ngoài, mất y vũ khí, nàng chưa cam tâm, rút trâm đâm ngực Lỗ Văn Viễn.
(*) Tào vận: vận tải đường sông.