Hàn Lăng Sơn tất nhiên không để nàng toại nguyện, cần câu trong tay phất một cái bay đi, một sợi tơ mỏng quấn quanh cái cổ trắng ngần, lưỡi câu đâm vào da thịt nàng, nếu nàng cử động mạnh một chút sẽ có kết cục giống tên thuyền phu.
Lỗ Văn Viễn trần truồng cũng nhanh không kém, bò vội sau cột buồm ản nấp.
“ Trước kia ta có một tên đồng song ngu xuẩn, hắn cho rằng yêu một người có thể hóa giải thù hận và thống khổ trong lòng người đó. Ta đem thử với nàng, kết quả chứng minh không tốt tí nào.” Hàn Lăng Sơn ngồi bên cạnh nữ nhân đó, một tay hết sức tự nhiên vươn ra ôm vai nàng lải nhải:” Quên chuyện khiến nàng thấy thống khổ đi, lát nữa ta sẽ thả nàng, với bản lĩnh của nàng hẳn có thể tiếp tục sống thoải mái. Cuối cùng kiếm một nam nhân tốt mà gả, sinh con đẻ cái, sống hết cuộc đời này trong vui vẻ, nàng thấy sao?”
Dây câu siết rất chặt, nữ nhân đó không dám cử động chút nào, người dựa hẳn vào Hàn Lăng Sơn, không ngại hành vi thân mật quá mức đó, liếc mắt nhìn hắn:” Ngươi dám khẳng định ngươi ngủ với ta không phải vì tham mỹ sắc của ta không?”
Hàn Lăng Sơn nhìn chăm chú nữ nhân đó, nàng rất xinh đẹp, đặc biệt mặc trang phục gọn gàng bó người khiến đường cong trên cơ thể tôn lên vô cùng hấp dẫn, song hắn kiên định lắc đầu:” Ta xuất thân từ một nơi cao quý, giáo dục và học thức ta tiếp nhận không cho phép ta làm chuyện xấu xa. Khi đó nàng y phục hờ hững xuất hiện ở cửa phòng, tuy lòng ta như nước đọng, nhưng nàng lại thấy ta bị dục hỏa thiêu đốt.”
“ Nữ nhân đều lòng dạ hẹp hòi, nếu lúc đó ta từ chối nàng, nàng sẽ càng thêm hận ta. Cho nên ta mang mục đích chữa bệnh cứu người, cùng nàng trải qua một đêm mỹ hảo. Nói thật ta còn muốn giao lưu với nàng nhiều hơn, nhưng nàng lại nói với Lỗ đại nhân là ta khinh bạc nàng, làm ta vô cùng thất vọng.”
“ Nàng làm tổn thương ta, không phải ta làm tổn thương nàng.”
Nữ tử nghe vậy mặt mở to hết cỡ, nhìn Hàn Lăng Sơn thật lâu mới nhổ nước bọt vào mặt hắn, trên đời có thứ người vô sỉ vậy sao.
Hàn Lăng Sơn đã chuẩn bị từ lúc nàng tích nước bọt rồi, nên tóm ngay tên đầu lĩnh hộ vệ lấy mặt hắn che giữa hai người, nữ tử đó rất nhiều nước bọt, lại còn dính máu, nhổ đầy mặt tên đầu lĩnh hộ vệ.
Hắn điềm nhiên như không nói tiếp:” Tào hộ các nàng nhiều năm qua dựa vào Đại Vận Hà sinh sống không tệ, nếu nàng dứt khoát nói Lỗ Văn Viễn không nên giết người các nàng, vậy thì sai lớn rồi. Thực ra những kẻ cùng các nàng thông đồng bớt xén quan lương trước kia mới là kẻ đáng chết. Lộ Văn Viễn chẳng qua chỉ là người đầu tiên từ chối hối lộ mà thôi, ông ta không sai.”
“ Hừ, Cẩm Y Vệ các ngươi làm gì có người tốt, không cần ngươi dạy người khác.” Nữ tử nghe hắn lải nhải dạy bảo tức giận vô cùng:
Một nữ tử ít học làm sao có thể là đối thủ khẩu chiến với Hàn Lăng Sơn, nếu không phải thời gian qua hắn cô quạnh quá không có người gãi hộ cái miệng ngứa thì chẳng thèm nói với nàng, mỉm cười:” Cẩm Y Vệ ta vì cái triều Đại Minh này, vì bách tính vào sinh ra tử lắm, các nàng chỉ thấy cái ác của Cẩm Y Vệ mà không thấy cái hay của Cẩm Y Vệ. Nói thật, Cẩm Y Vệ chỉ giám thị bách quan thiên hạ, bọn ta không mấy khi tiếp xúc với bách tính, thế nên không thể nói bọn ta tàn hại bách tính, bọn ta chỉ giết quan thôi. Đôi khi ta thật sự không hiểu, đám người cùng khổ các nàng tư cách gì đi thương hại những người giàu có hơn các nàng nghìn lần, quyền lực hơn các nàng vạn lần.”
“ Vì những câu chuyện bi thảm dễ lấy nước mắt mà đám người đọc sách bịa đặt về bọn ta sao? “
Nữ tử ngớ ra một lúc rồi rít lên:” Các ngươi vốn là ác quỷ.”
Hàn Lăng Sơn ôn hòa nói:” Vì nàng nghe tin đồn nhiều quá thôi, nàng xem, ta là một Cẩm Y Vệ tốt đấy.”
Nữ tử cười thảm, chỉ đám người mất chân mất tay nằm trên sàn thuyền:” Vậy cái đó ngươi nói sao?”
Hàn Lăng Sơn lấy làm lạ:” Giặc tới phải đánh, đám thuyền phu này không đưa khách tới nơi kiếm tiền mà lại muốn nửa đường giết người, sau đó lấy tiền tài. Nàng nói cho ta xem, loại đó không đáng bị giết chết à?”
“ Hắn là cẩu quan.” Nữ tử ương hơn lừa:
“ Nhưng mà các nàng đã hứa đưa hắn tới Triều Châu, khi đó hắn là khách, các nàng cướp của giữa đường, nếu không phải có nguyên do thì cả nhà họ lúc này nuôi cá rồi. Tiểu nương tử, đừng suốt ngày nói mình khổ, đừng vì mình khổ mà cho rằng mình vô tội, thế giới mà mắt nàng nhìn thấy chưa chắc là thật đâu. Đi đi, vẫn câu nói đó, kiếm nam nhân tốt gả đi, sống cuộc đời của mình.” Hàn Lăng Sơn cẩn thẩn gỡ móc câu trên cổ nữ tử, thu lại dây câu, gọi Lỗ Văn Viễn đã mặc xong y phục:” Lỗ đại nhân, không có thuyền phu, chúng ta có lái thuyền đi được không?”
Lỗ Văn Viễn chỉ khoang thuyền:” Bên trong còn có bốn gia phó, hai hộ vệ của bản quan, bọn họ đều là người Giang Nam, biết chèo thuyền.”
Hàn Lăng Sơn rất hải lòng, nhấc nữ tử vẫn ngồi trên sàn thuyền, lấy sức ném lên bờ, nghĩ một lúc ném trả nàng nỏ cung, rút cả tên trả nàng.
Nhớ tới đêm ôn nhu đó, còn móc hai đĩnh bạc trong người tên thủ lĩnh hộ vệ phản bội ném cho nàng nốt.
Nhưng nữ tử đó ngoan cường leo lại thuyền.
“ Nàng lên đây làm gì?”
“ Ngươi ngủ với ta rồi.”
“ Nhưng ta không muốn ngủ với nàng nữa.”
“ Không được, ngươi ngủ với ta rồi.”
“ Ta ...”
Thế là thuyền khởi hành trong cuộc cãi vã vô nghĩa như thế.
Đến nửa đêm tên thủ lĩnh hộ vệ bị thương nặng cuối cùng cũng chết, hắn bị Hàn Lăng Sơn bực mình đá chết. Lô Văn Viễn không có ý kiến gì về chuyện này, Cẩm Y Vệ muốn mượn thân phận ông ta để che dấu bản thân, đó là chuyện bình thường.
Vì thế Hàn Lăng Sơn không đi Chương Châu như kế hoạch nữa mà tới Triều Châu.
Lúc hắn chạy thoát khỏi Liêu Đông, định bụng sẽ về huyện Lam Điền thảo luận chuyện thành lập thủy quân để sau này tập kích sau lưng người Kiến Châu, không ngờ sau khi hỏi người liên lạc tình hình trong huyện, biết Hàn Tú Phân đang tung hoành trên biển hắn đổi ý, muốn xuống phía nam tìm Hàn Tú Phân.
Dọc đường bị người của Tiền Thiểu Thiểu bắt kịp, trao cho hắn mệnh lệnh, nếu không phải mệnh lệnh này thuận đường với kế hoạch của hắn thì hắn chẳng thèm nghe.
Lần này tình cờ bắt được cơ hội tốt hơn, thế là hắn lại tự ý đổi kế hoạch.
Triều Châu từ xưa có truyền thống đi biển đánh cá, dân cư đại đa số dựa vào biển kiếm sống, thương nhân làm ăn khắp trong ngoài, đồng thời thiết lập Triều Châu hội quán.
Nếu luận về độ phồn hoa, nơi này còn giàu có hơn Chương Châu.
Mà Lô Văn Viễn tới Triều Châu để làm tri phủ.
Sau khi Lô Văn Viễn nhận chức tri phủ Triều Châu, lệnh bổ nhiệm quan viên tâm phúc đầu tiên là người tên Viên Mẫn, chức vụ tuần kiểm phủ Triều Châu.
Đó là quyết định trọng đại của Lô Văn Viễn sau khi xem văn thư của Bắc trấn phủ ti do Viên Mẫn cung cấp, văn thư tuyệt mật ấy được đốt ngay sau khi ông ta xem, đó là thông lệ.
Ông ta không biết viên thiên hộ Cẩm Y Vệ này tới Triều Châu làm gì, chỉ biết chuyện người này làm không liên quan tới mình, điểm ấy vô cùng quan trọng. Thậm chí ông ta còn viết thư cho lão sư ở kinh thành lờ mờ nhắc tới chuyện này.
Phải nói ông ta là người rất cẩn thận.
Bắt đầu nhậm chức Lỗ Văn Viễn thu được 8000 lượng bạc chúc mừng do Triều Châu hội quán đưa tới, ông ta vốn không muốn nhận, dù sao bên cạnh còn có một vị Cẩm Y thiên hộ.
Thế nhưng vị thiên hộ này lại yêu cầu ông ta thu nhận, hơn nữa hi vọng tri phủ đại nhân tham lam đòi thêm lần nữa.
Sau khi biết vị thiên hộ này muốn chiêu binh ở Triều Châu, Lỗ Văn Viễn đã hơi hiểu vì sao hoàng đế lại phái một Cẩm Y thiên hộ tới Triều Châu rồi, vì thế thường hay than phiền rằng gia trạch nhà mình cũ kỹ quá.
Đối với thương nhân làm ăn lớn, gia tài phong phú mà nói, không sợ quan viên vòi tiền, chỉ sợ quan viên không vòi tiền, vì thế vẻn vẹn 10 ngày, tri phủ Lỗ Văn Viễn thu 5 vạn lượng bạc tiền mừng.