Bầu trời lam sẫm chỉ lưa thưa ít ánh sao, đống lửa được cho thêm ít rơm chưa khô hẳn, bốc lên khói đen đặc, cả tiệm rèn bao phủ trong khói, muỗi chạy sạch rồi, hơi gắt mũi một chút nhưng là nơi nói chuyện tốt.
Hai nông phu, một đứa bé, ngồi bên cái bàn gỗ đàm luận chính sự, nếu không phải là nghe thấy nội dung đàm thoại của họ, cứ tưởng một nhà ba thế hệ đang nói chuyện ruộng nương đồng áng.
“ Đao khách Quan Trung đều là loại vô sỉ bất lương, tuyệt đối không để cho chúng có chỗ đứng ở Lam Điền, đám người này rất đáng ghét, chỉ cần nơi nào phát hiện ra một tên, sẽ mau chóng có trăm tên. Vương Mãnh, ngươi chớ có bỏ tiền ra thuê đám người này, một khi dùng chúng rồi, như phân dính lên người, chùi không hết mùi, chuyện thôi tha gì cũng xảy ra. “ Phúc bá căn dặn, chỉ sợ Vân Mãnh trong lúc cấp bách đi nước cờ tối này:
“ Ở trong Ao lợn rừng trong còn ngâm sáu tên đao khách, đã ba ngày rồi, không ai tới cứu chúng, xem ra đã sợ vỡ mật. “ Vân Mãnh nói hời hợt, tựa như không phải đang bàn chuyện giết người, mà là nói thu hoạch lúa mạch vậy:
“ Dù sao thì cũng vừa nói rồi đấy, chúng ta không đối kháng với đám cự khấu, cũng không cho phép chúng tới Lam Điền, ít nhất là không để chúng tới nhà chúng ta.”
“ Mấy bố trí này làm xong, trừ khi chúng công phá được phủ Tây An, nếu không sẽ không tới được Lam Điền đâu.”
Vân Chiêu ngồi nghe nãy giờ mới có cơ hội xen vào: “ Dù phủ Tây An bị phá, chúng ta cũng không theo chúng, cùng lắm chạy vào Tần Lĩnh.”
Phúc bá trầm ngâm, miệng không rời tẩu thuốc: “ Nếu ngay cả Tây An cũng bị công phá rôi, e là chúng ta không còn cách nào khác...”
“ Không. “ Vân Chiêu đứng dậy, gương mặt trẻ con dưới ánh lửa bập bùng vô cùng kiên định: “ Phúc bá, hãy nghe ta lần này đi, đừng nói là công phá Tây An, cho dù chúng công phá kinh thành, chúng ta cũng không thể theo chúng.”
Vân Mãnh xoa đầu Vân Chiêu: “ Kinh thành không dễ phá vậy đâu, triều đình tuy thối nát rồi, song tướng lĩnh lợi hại còn nhiều lắm, chúng nói cho cùng chỉ là đám tặc khấu ô hợp, hoành hành ở vùng trời cao hoàng đế xa còn được, gặp phải đại quân chân chính, chỉ có nước giơ tay chịu trói thôi.”
Vân Chiêu khẳng định: “ Rất có khả năng phá được.”
Phúc bá và Vân Mãnh cùng cười lớn, rượu cũng đã uống hết rồi, coi như đây là câu nói trẻ con ngây thơ kết thúc câu chuyện, dập tắt lửa rồi dẫn Vân Chiêu về.
Vân Nương nhấp nha nhấp nhổm đứng ở cửa nhìn về phía tiệm rèn, đợi khi nhi tử về hậu trạch nàng mới thở phào, lần này nàng không hỏi gì cả, buông màn chống muỗi cho nhi tử rồi về phòng ngủ.
Vân Chiêu mắt mở thao láo, một mặt là do uống hơi nhiều rượu, thần kinh hưng phấn, mặt khác là sau khi nghe Vân Phúc, Vân Mãnh kể những chuyện chém giết kia, y chẳng sợ, ngược lại còn thấy kích động.
Chỉ là tuổi quá nhỏ, bây giờ được ngồi nghe chuyện này là cực hạn rồi, chứ muốn tham gia à, chắc phải mười năm nữa kìa.
Vân Chiêu đấm giường ngồi bật dậy kêu lên: “ Lâu quá!”
Phòng bên tức thì truyền tới tiếng quát của Vân Nương: “ Nửa đêm nửa hôm, kêu ma gọi quỷ gì đấy.”
Vân Chiêu nín khe luôn, nằm trở lại giường, nhưng thực sự là lâu quá mà.
.............. ..................
Tướng mạo Vân Mãnh rất giống cường đạo, nói chuyện rất giống cường đạo, hành vi lại chẳng giống một tên cường đạo.
Hắn xuống ruộng cắt lúa mạch xoèn xoẹt, đánh xe trâu thuần thục, hắn rèn được cả sắt, thậm chí còn am hiểu chút công việc của thợ mộc.
Hắn thích ăn mì trong bát lớn, thích uống rượu mạnh, cực kỳ cung kính với tẩu tẩu, hết sức thương yêu chất nhi.
Nếu không phải hắn mở mồm ra là nói chuyện giết người thì ai cũng bảo hắn là nông phu thật thà chất phác, mỗi lần ý nghĩ đó nổi lên, Vân Chiêu lại liên tưởng tới cảnh vị thúc thúc này bê bát bì to cười hiền lành ngồi bên bờ nhìn sáu tên đao khách bị ngâm trong ao nước nóng dần diền biến thành xương trắng, làm y không rét mà run.
Cảnh tượng đó tất nhiên trái với đạo đức thông thường, Vân Chiêu ngoài rùng mình ra còn chút khao khát muốn xem.
Cường đạo thúc thúc dậy từ rất sớm, Vân Chiêu nhìn mẹ sai thúc thúc như sai gia súc trong nhà, làm y hơi sờ sợ.
Trước kia y hơi ngán Lưu Tông Mẫn, mà người cả Lưu Tông Mẫn phải bày đủ cách không gặp được, ấy vậy mà bị một ngón tay của mẹ chỉ huy chạy khắp bờ đông ruộng tây, Vân Chiêu càng thêm sợ.
“ Hiện giờ mẹ là gia chủ.” Vân Nương sau khi sai Vân Mãnh đi xay ngũ cốc, hai tay ôm cốc trà nóng, ngồi xuống chỗ râm mát nghỉ ngơi:
“ Mẹ, mẹ không sợ thúc ấy cho mẹ vào ao lợn rừng ngâm nước nóng ba ngày ba đêm à? Thúc ấy từng làm chuyện này rồi đấy.” Vân Chiêu cảnh báo mẹ:
“ Không cần ngâm nước nóng cho phiền, có giỏi thì hắn bóp chết mẹ đi. Nếu hắn đã không dám thì ngoan ngoãn làm việc cho mẹ.” Vân Nương uống một ngụm trà, khí thế càng thêm kiêu ngạo:
“ Mẹ, mẹ nói xem vì sao cường đạo thúc thúc phải hạ mình nhẫn nhịn nghe mẹ sai phái như thế?”
“ Hừm, còn vì cái gì, chẳng qua trên núi có mấy khuê nữ lớn rồi, muốn đưa tới trang để mẹ nuôi chứ sao.”
“ Chẳng lẽ Nguyệt Nha Sơn không có cái ăn ạ?”
“ Cái ăn thì không thiếu, nhưng mà khuê nữ tử tế nào mà lại lớn lên trong ổ cường đạo chứ, có nhà đàng hoàng nào dám cưới không? Đừng nói là nhà đàng hoàng, tới ngay cả cường đạo cũng không dám cười nữ nhân trong ổ cường đạo.” Cứ nghĩ tới sắp có mấy khuê nữ hỏng gia phong sắp tới trang là Vân Nương đầy một bụng tức, càng nói càng thêm giận: “ Khuê nữ của Vân Mãnh hắn tới đã đành, khuê nữ của huynh trưởng hắn thì mẹ cũng nhận, nói cho cùng vẫn là máu mủ, đánh gãy răng mẹ cũng nhận, bằng vào cái gì mà khuê nữ của mấy tên đầu mục khác cũng đưa tới? Nguyệt Nha Sơn không sinh ra được nam oa, toàn sinh ra khuê nữ, đó là do ông trời có mắt đấy.”
Vân Chiêu lè lưỡi nhìn mẹ tức tới ngực phập phồng liên hồi, y đưa tay giữ hộ mẹ cốc trà, không khéo mẹ đánh rơi hoặc đập vỡ mất, xem ra lần này Vân thị thực sự phải hi sinh lớn.
Trên sân phơi, một con lừa lớn đẹp mắt đang đang kéo quả lăn đi vòng quanh sân trải đầy mạch.
Vân Mãnh cao to uy vũ vung roi dài, chỉ huy con lừa nghe lời răm rắp, khi xay gạo thì tất nhiên mặt trời càng gắt càng tốt, Vân Chiêu ngồi dưới bóng cây, nhìn ra vẻ đẹp trong cảnh nông vụ rất bình thường này.
Tất cả đều là do ảnh hưởng giáo dục mỹ học của Từ tiên sinh.
Một người cha cường hãn, một đầu lĩnh cường đạo không có việc gì làm có thể giết người làm thú vui, vì khuê nữ của mình có hoàn cảnh sống tốt hơn, tương lai gả cho chàng trai tốt, không tiếc hạ mình nghe người ta sai khiến, bằng vào phần tình cảm đó, ở cái mảnh đất Quan Trung trọng nam khinh nữ này tuyệt đối là cực kỳ hiếm có.
Mạch đã xay xong, gia súc đi vào bóng râm uống ngụm nước nghỉ ngơi, còn con gia súc Vân Mãnh không được nghỉ, còn phải dùng xiên gỗ xới cho sạch cho khô rơi sau đó gánh đi, sau đó gom vào cùng một chỗ với vỏ mạch, chỉ cần trên sân phơi có chút gió là phải tranh thủ sàng mạch, vỏ mạch bị gió mang đi, hạt lúa mạch nâu nhạt nặng hơn sẽ rơi xuống dưới.
Trong thời gian đợi gió, Vân Chiêu ôm ống nước tới, Vân Mãnh tu ừng ực không chảy ra ngoài giọt nào, lúc này hắn là nông phu kỹ nghệ thuần thục.
“ Thúc thúc, người tới đây là tỷ tỷ hay muội muội cháu?”
Vân Mãnh mỉm cười hòa nhã:” Cả tỷ tỷ và muội muội đều có.”
“ Mẹ cháu nói, máu mủ đã đành, sao còn đưa cả người không liên can tới?”
Vừa nghe Vân Chiêu nói như thế, nụ cười trên mặt Vân Mãnh tắt ngay, đôi mắt hổ mở trừng trừng nhìn y, nói từng chữ một: “ Người tới đây đều là tỷ muội máu mủ của ngươi.”