“ Thế họ sống tự do thoải mái trên núi không phải tốt sao? Đưa tới cho mẹ cháu ngược đãi để làm gì? “ Vân Chiêu gật đầu mấy cái liền, thấy Vân Mãnh hiểu lầm ý mình kéo tay áo lên minh họa ý của mình: “ Thúc thúc nhìn vết bầm này đi, chính là kết quả cháu ngủ nướng thôi đấy.”
Vân Mãnh nhìn cánh tay trắng trẻo có vệt tím lớn, bộ dạng hung ác biến đổi, kéo ống tay áo của Vân Chiêu xuống, dịu giọng: “ Khuê nữ ở trên núi sống tùy tiện, phải học quy củ rồi, mẹ cháu là đại gia khuê tú, Vân thị ta phải mấy đời tu phúc mới cưới về được, chỉ cần dạy ra được khuê nữ ngoan, chịu tội một chút là nên.”
Đến lượt mắt Vân Chiêu lồi ra, rốt cuộc y xác định được rồi, khả năng là loại dã nhân thảo mãng như Vân Mãnh đã có hiểu lầm gì đó về đại gia khuê tú.
Vân Chiêu chưa bao giờ cho rằng mẹ mình là đại gia khuê tú gì hết, ít nhất thì trên lịch sử chưa bao giờ ghi chép chuyện đại gia khuê tú cầm xiên gỗ đuổi lợn rừng.
Với kinh nghiệm sống chung với mẹ mà xét, mẹ là một người ích kỷ, nhỏ nhen, thù vặt, thích giận lây người khác, bất kể thế nào cũng không dính dáng gì tới bốn chữ đại gia khuê tú.
“ Khuê nữ sinh ra từ Tây An Tần thị, ai nấy hiền lương thục đức các mặt đều tốt, mẫu thân cháu còn là đại nữ trưởng phòng của Tần thị, cha cháu năm xưa cưới mẫu thân cháu về, làm cả thành Tây An náo loạn. Ai ai cũng cho rằng mẫu thân cháu sẽ gả vào Tần vương phủ làm vương phi, ít nhất thì cũng phải gả cho thanh niên tuấn kiệt danh gia nào đó. Ai ngờ mẫu thân cháu lại khuất mình gả cho một thổ tài chủ, riêng hồi một đã một trăm gánh, không biết bao người hâm mộ chết thôi.”
Vân Chiêu kinh ngạc tới không khép miệng lại được, lần đầu tiên nghe nói mẹ có quá khứ huy hoàng như vậy: “ Cho nên thúc mới cam tâm tình nguyện đưa tỷ muội của cháu tới đây à, không sợ bị mẹ cháu đánh chết sao?”
Vân Mãnh chống xiên gỗ nhìn khung cảnh bận rộn ngày thu hoạch diễn ra khắp nơi, cười ha hả: “ Đánh chết à? Làm gì có, cháu là nam hài, phụ thân cháu qua đời, mẫu thân cháu vừa làm cha vừa làm mẹ, tất nhiên là nghiêm khắc với cháu một chút.”
“ Nữ hài vào nhà, bị mẹ cháu ép học chút quy củ là chuyện tốt, học không được bị đánh đòn cũng là chuyện tốt, với xuất thân, học thức của mẹ cháu, không làm chuyện ác độc gì đâu.”
Đang nói chuyện thì lá trên đầu cành bị gió thổi xào xạc, Vân Mãnh liền đi ra giữa sân nắng, bắt đầu sẩy mạch, những hạt mạch mẩy nhất rơi xuống dưới chân, vỏ trấu nhẹ bị gió thổi đi thật xa, còn về phần rơm khô thì bay gần một chút.
Thôi được rồi, cứ để sự thực chứng minh đi, lúc đấy đừng trách mình không nói.
Vân Chiêu quay về nhà, đá một phát vào cổ con ngan, con ngan kêu thảm mấy tiếng vỗ cánh phành phạch chạy ra xa. Con chó già bị ngan bắt nạt cảm kích sủa gâu gâu, chạy vòng quanh chân Vân Chiêu một vòng rồi lại nằm bẹp ở ngưỡng cửa.
Trời nóng hầm hập, ngay cả Từ tiên sinh cũng chẳng giữ được phong độ nữa rồi, phanh ngực nằm trên giường ngáy như sấm, quạt bồ rơi xuống đất mà chẳng biết.
Vân Chiêu uống một cốc trà mát, uống đến cốc thứ hai thì bị tiên sinh tỉnh lại cướp mất, uống ừng ực như trâu, lấy tay quệt nước dính trên râu, lười nhác nói: “ Đang lúc nông vụ bận rộn mà ngươi không có việc gì làm à?”
“ Mạch ngoài ruộng bị người ta thu hoạch hết trong đêm, bông lúa rơi xuống đất có người giúp học sinh nhặt, sân phơi có thúc thúc và bảy tám gia đinh xay lúa mạch, chuyện sẩy mạch gì đó học sinh không giúp được, nên tới thăm tiên sinh.”
Từ tiên sinh rời giường vùi mặt vào chum nước mát, thư thái rùng mình một cái, mặc cho nước mát chảy ròng ròng xuống cổ, giang hai tay hô to: “ Thoải mái.”
Vân Chiêu liếc xéo vị tiên sinh chả có chút hình tượng gì này, nhưng y biết khôn không nói ra: “ Chuyện âm tộc của Vân thị làm cường đạo, tiên sinh có biết không?”
Từ tiên sinh chép miệng buồn chán: “ Đạo phỉ Tồi sơn hổ trong truyền thuyết của Nguyệt Nha Sơn họ Vân, Nhất Chích Nhĩ của Thang Cốc tựa hồ họ Tiền. Mà ở một dài này hai địa chủ lớn nhất một họ Vân, một họ Tiền, mối liên quan trong đó, dùng chút tâm tư là đoán ra thôi.”
“ Trước kia hai nhà các ngươi còn biết che đậy, giờ thiên hạ đại loạn, đám người đó ngày càng chẳng buồn che giấu gì nữa rồi. Muốn tiểu phỉ ở Quan Trung, trước tiên phải diệt trừ đám thân sĩ thất đức các ngươi, chặt đứt cung ứng của cường đạo, sau đó mới nói tới chuyện đi diệt trừ cường đạo được. Tránh cho khi đại quân tới không tìm thấy tên đạo phỉ nào, toàn là lương dân chân chất, đại quân đi rồi, đạo tặc vẫn nhiều như lông trâu.”
Vân Chiêu nghe sự tích vinh quang của gia tộc thì cười toét miệng khoái chí lắm:” Chẳng lẽ quan phủ còn có năng lực diệt trừ hoàn toàn đạo tặc sao?”
Từ tiên sinh quay sang đối diện hai hai mắt trắng đen rõ ràng của Vân Chiêu:” Gốc mà thối, dễ làm toàn thân thối rữa, khoét một miếng thịt thối, lại sinh miếng khác, khoét đi khoét lại chỉ còn xương trắng, cuối cùng vẫn chết. Vân Trệ, đây là cái thế giới thóc đầy chuột bọ vui, cỏ hết cáo thỏ buồn, nếu ngươi còn một chút lương tâm, ngàn vạn lần đừng để thế giới này tệ hơn nữa.”
Vân Chiêu thấy Từ tiên sinh quá lo rồi, trong cái thời đại tồi tệ này, sống được đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn mong gì xa hơn?
Vậy mà tiên sinh lại cứ cho rằng, thời đại càng tệ hại, càng phải chú trọng đạo nghĩa, càng là lúc người ăn thịt người càng chú ý cách ăn uống.
Thời buổi lễ nhạc băng hoại, dù nhân giang vang lên một tiểu khúc, thiên địa cũng có hồi âm.
Vốn Vân Chiêu tới tìm tiên sinh là để nhờ ông cho một chủ ý, xem xem mình có thể sử dụng được lực lượng của âm tộc Vân thị không, ai ngờ bị tiên sinh cho một đống đạo lý làm á khẩu không nói được gì.
Bản chất của Vân thị là cường đạo, tiên sinh nhìn thấu lâu rồi.
Thấy tiên sinh nói văng nước bọt nãy giờ cứ như người thần kinh, giảng giải tầm quan trọng của lễ nhạc, Vân Chiêu cảm giác trong cái đầu của tiên sinh chứa đầy lo lắng thương xót cho thế giới.
Thế giới này thật bất công với tiên sinh, những lời này đáng lẽ ra tiên sinh phải đứng trên đại điện lộng lẫy nói với hoàng đế, nói với đại thần, nói với tướng quân tay nắm binh quyền, chứ không phải là ở trong gian phòng đơn sơ, nói với một đứa bé bảy tuổi.
Tiên sinh thật đáng thương, nhưng Vân Chiêu không giúp được gì.
Quay về hậu trạch, Vân Chiêu liền ôm lấy eo mẹ, áp mặt lên bụng mẹ, khâm phục nói: “ Mẹ thật là cường đại.”
Vân Nương liếc nhi tử một cái, kiêu ngạo hừ một tiếng: “ Giờ mới biết à?”
Vân Chiêu ngước đầu lên: “ Mẹ muốn giữ con tin của Nguyệt Nha Sơn sao?”
Vân Nương bĩu môi xem thường: “ Đối phó với một đám đạo tặc không biết chữ, mẹ con đâu cần phải dùng tới mánh khóe thấp kém như thế. Chẳng qua nếu nữ oa Vân thị mai này đứa nào cũng là đạo tặc, làm sao mẹ còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông. Chính đám đạo tặc đó cầu xin mẹ thu nhận đám nha đầu không có quy củ, không phải mẹ nhất định đòi chúng đưa người tới, hơn nữa toàn là nha đầu không đáng tiền, nếu bảo làm con tin thì con đánh giá chúng cao quá rồi.”
“ Khuê nữ vì sao không đáng tiền ạ? “ Vân Chiêu còn một số tư tưởng chưa ăn nhập với thời đại này:
“ Vì rốt cuộc cũng là người ngoài, dù mẹ có bỏ nhiều công sức với chúng ra sao, tương lai cũng chỉ làm kẻ khác hưởng lợi, không ích gì với con.”
“ Đâu thể tính như thế ạ.”
Vân Nương kéo nhi tử ngồi xuống bên cạnh, thở dài: “ Có phải con thấy nghe rất vô tình vô nghĩa không?”