Chập tối về nhà, Vân Chiêu nhìn cơm tối Tiền Đa Đa an bài mà thở dài, cúi đầu ăn.
Tiền Đa Đa gắp cái chân giò lớn đặt vào bát trượng phu, thấy y cúi đầu lầm lũi ăn không nói không rằng, cười báo: “ Hôm nay Vân Hiển biết chạy rồi.”
Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn tiểu nhi tử nước dãi ròng ròng liền lấy miếng xương to nhất gỡ thịt, để lại ít thịt đặt vào bát cho con gặm, rồi lấy thịt mềm gỡ ra đặt vào bát Vân Chương, xoa đầu hai đứa con, tiếp tục cúi đầu ăn.
Phùng Anh vớt trong bát một ít sò cho vào bát Vân Chiêu, mặc dù thi thoảng do do chính sự ảnh hưởng, tâm trạng Vân Chiêu cũng không tốt, nhưng ít thấy y trầm mặc như vậy: “ Hôm nay phu quân làm sao thế?”
Vân Chiêu nhìn hai cái bát lớn trên bàn, gắp hai miếng thịt kho cho vào bát Phùng Anh và Tiền Đa Đa, đột nhiên hỏi: “Các nàng nói xem, nhà ta có phải sống đơn giản quá không?”
Phùng Anh chớp chớp mắt không hiểu ý y: “ Cơn nước thế này với thiếp là tốt lắm rồi, rất thiếp thích.”
Tiền Đa Đa thì biết nhiều hơn, phì cười:” Chàng quan tâm ngoài kia nói làm gì, ăn cho thoải mái mới là cho mình, tại chàng không thích ăn ngào ngư tổ yến gì đó, nếu không thiếp nấu cho chàng ăn, nhà ta muốn xa xỉ còn khó à.”
“ Thời gian tới nàng chịu mời khách tới nhà ta một chút, chủ yếu là Tần vương phi với đáp quý phụ ấy, cho bọn họ biết nhà ta ăn thế nào, tránh bọn họ ăn một bữa ngon cũng nơm nớp lo sợ, đám khốn kiếp kia đúng là tạo nghiệt mà. “ Vân Chiêu thở dài, bây giờ mỗi hành vi, mỗi lời nói của Vân Chiêu không còn đại biểu cho cá nhân y nữa, có vô số người săm soi thậm chí suy đoán hoặc tưởng tượng ra hàm ý sâu xa từ trong việc làm bình thường nhất của y:
Trước nay Vân Chiêu cố gắng bình thường hóa bản thân, đề cao pháp luật, chính sách, quan phủ, tổ chức chứ không phải bất kỳ cá nhân nào, rốt cuộc vẫn không tránh được tư tưởng sùng bái cá nhân.
Ăn cơm xong cả nhà tản bộ trong hoa viên, Vân Chiêu mới đem chuyện xảy ra hôm nay kể ra.
Phùng Anh cau mày, không phải chỉ là bữa ăn sao, thực sự làm quá: “ Làm thế lộ liễu quá.”
Tiền Đa Đa có suy nghĩ khác: “ Cũng không hẳn, cách thức thì nông cạn thật, nhưng hóa hay, đơn gian lại trực quan, khiến người vô tri sùng bái chàng, người có kiến thức sợ chàng.”
Chẳng phải bàn chính sự, chẳng qua chỉ là phu thê tán gẫu, chia sẻ với nhau việc làm trong ngày thôi, Vân Chiêu bế Vân Hiển lên kiệu lên vai, đưa bé này không thích bị bế úp mặt trong lòng, nó cứ thích xoay mặt ra ngoài ngó nghiêng cơ, trông vất vả hơn Vân Chương một chút: “ Ta thấy làm thế bị chí sĩ thiên hạ cười cho thì có.”
“ Chàng muốn làm hoàng đế còn sợ người khác cười à?”
“ Ta thấy mình phải hơn toàn bộ hoàng đế trước kia mới phù hợp với thân phận của ta.”
Tiền Đa Đa che miệng cười khúc khích: “ Sao được, so với Tùy Văn Đế và Hiếu Tông bản triều thì chàng đã có chỗ không bằng rồi.”
Vân Chiêu liếc Tiền Đa Đa: “ Vậy nàng hi vọng ta ra ngoài làm bậy, hay là chỉ cần ta không dẫn nữ nhân khác về nhà coi là giữ thân như ngọc.”
“ Chàng cứ ứng phó được với tỷ muội bọn thiếp đi đã rồi hẵng ... Á ....”
Phùng Anh một tay bế Vân Chương, tay kia đưa ra đánh Tiền Đa Đa một cái: “ Cô là phụ nhân, nói mấy lời lưu manh không biết khéo léo một chút “à?
Không ngờ Vân Chương đang học nói cười khanh khách làm liền một tràng: “ Lưu manh, lưu manh, lưu manh.”
Tiền Đa Đa trừng mắt với Phùng Anh, ý nói xem ai làm hư con kìa, hai nàng rối rít đánh trống lảng để Vân Chương quên từ không hay vừa rồi đi thì Vân Hiển cười khanh khách: “ Lưu manh, lưu manh.”
Thế là đề tài thay đổi rồi, chuyển từ quốc sự sang gia sự, chủ yếu là chuyện giáo dục con, chủ yếu là hai lão bà cãi nhau bằng âm lượng thấp tránh nhi tử nghe thấy, còn Vân Chiêu bày trò chơi để chúng quên đi.
Nhưng đến đêm khuya Vân Chiêu vẫn mất ngủ, nhìn trắng sáng ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác muốn nâng chén cùng trăng uống vài chén, hôm nay cảm giác cả Tiền Đa Đa và Phùng Anh đều cố tình lảng đi, có lẽ vì quy củ cũ, nội cung không can dự chính sự.
Không nói cũng biết là Phùng Anh kiến nghị, Tiền Đa Đa thấy hợp lý nên nghe theo, chứ bản thân Tiền Đa Đa không có ý thức cao như vậy.
Sự cô độc của đế vương từ đó mà ra, nói cách khác tầm quan trọng của quyền lực đế vương quan trọng hơn ái tình và gia đình rồi.
Vân Chương đái dầm đánh thức Phùng Anh, đồng thời cũng khiến Vân Chiêu từ trên trời quay về nhân gian.
Phu thê hai người một bế đứa bé ướt sũng thay quần cho nó, một thì trải lại giường, Vân Chiêu song việc trước chuyển sang ngây người nhìn thân thể của Phùng Anh ngày một đầy đặn.
Quyền lực và hùng tâm tráng chí luôn luôn là thứ thuốc kích dục tốt nhất, dù sao phải chinh phục thứ gì đó mới lắng dịu được.
Trước mắt không có thành trì để y công phá ...
Phùng Anh thấy không thể chiều cái thói xấu vô cớ của trượng phu, lườm y mấy cái, khi nhi tử nằm trong nôi khôi phục dáng ngủ đầu hàng, liền mặc trượng phu thô bạo ném lên giường ...
Khi trời sáng Vân Chiêu ngủ như lợn chết, Phùng Anh và nhi tử gọi rất lâu mà y không chịu bò dậy, thế nên đành bỏ mặc.
Đến trận trưa Vân Chiêu mới lười nhác rời phòng.
Tiền Đa Đa môi giảu lên rõ cao, mặt mày sưng sỉa, thái độ ác liệt.
Phùng Anh hời hợt nói:” Đa Đa cứ thích đem lời tình tứ mà trước kia phu quân nói với cô ấy kể cho thiếp nghe, cho nên hôm qua thiếp phản kích một chút.”
Vân Chiêu nhìn trái nhìn phải trừ hai nhi tử ăn tham thì không có ai, làm vẻ đạo mạo gật đầu:” Rất tốt, nên phản kích nhiều vào.”
“ Vô sỉ.” Tiền Đa Đa đập đũa lên bát leng keng một hồi:
Khi về tới thư phòng Vân Chiêu vẫn chẳng có chút tinh thần nào, đêm qua sung mãn hùng tâm tráng chí hôm nay gặp phải thảm bại chưa từng có.
Thế nhưng mệt mỏi thế nào Vân Chiêu cũng không thể không gặp Trương Oánh.
Nàng cuối cùng cũng tìm ra thứ thuốc súng tốt nhất.
Trương Oánh kiêu ngạo đặt phối phương lên bàn, đây vốn là thứ Vân Chiêu trông đợi từ lâu, nhưng ánh mắt y lại từ tờ giấy di chuyển tới bàn tay nàng.
Bàn tay Trương Óanh không lớn, nhỏ nhắn khéo léo, chỉ là bây giờ càng nhỏ hơn, tay phải chỉ còn lại ngón cái, ngón trỏ, cùng với cái ngón giữa cong queo không cách nào miêu tả được.
“ Thế này kỳ thực cũng không tệ, khi gặp Tiền Thiểu Thiểu, ti chức có thể đường hoàng giơ ngón giữa lên với hắn, hắn không thể nói gì.” Thấy Vân Chiêu nhìn tay mình, Trương Oánh chủ động cười nói:
Vân Chiêu không nói gì cả, lấy ấn tín của mình đóng dấu lên bí phương, ký tên xong giao Dương Hùng:” Ngươi đích thân sao chép một bản, giao cho tượng tác bắt đầu thử sản xuất quy mô lớn. Công tác bảo mật giao cho Tiền Thiểu Thiểu, nói với hắn, nếu để lộ ra ngoài, dù hắn là tiểu cữu tử của ta thì cũng đừng hòng thoát chết.”
Dương Hùng cố gắng hết sức để không nhìn bí phương, nhanh chóng cho vào hộp đồng nhỏ khóa lại, nói với Vân Chiêu:” Để giảm thiểu khả năng lộ bí mật, ti chức không sao chép thứ này nữa, đợi Tiền Thiểu Thiểu tới, để đích thân hắn làm.”
Vân Chiêu gật đầu, ý của y cũng là như thế, sở dĩ bảo Dương Hùng sao chép là biểu thị sự tín nhiệm thôi, đợi Dương Hùng ra ngoài khép cửa lại, vuốt ve cái hộp đồng màu vàng:” Vậy là ngươi đã hoàn thành rồi, ngươi muốn gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực, ta sẽ không từ chối.”
Trương Oánh lắc đầu:” Hiện ti chức không thiếu gì nữa.”
“ Không cần Tiền Thiểu Thiểu nữa sao?”
“ Thôi ạ, Lôi Hăng vừa mắt hơn một chút, chỉ không biết ti chức thiếu mất hai ngón tay, hắn còn cần ti chức nữa không?”