Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 582 - Q3 - Chương 152: Đóa Hoa Đẹp Nhất Huyện Lam Điền. (2)

Q3 - Chương 152: Đóa hoa đẹp nhất huyện Lam Điền. (2)

“ Hắn dám à?” Vân Chiêu vỗ bàn đứng dậy, khẳng định: “ Ngươi xứng với bất kỳ ai trên thế giới này! Ta nói thật đấy, dung mạo chỉ là mây khói bay qua trước mặt thôi.”

“ Vậy huyện tôn có thể cho ti chức một gian nhà tranh ở gần suối không, buổi sáng mở mắt ra có thể thấy đỉnh tuyết Ngọc Sơn, trước khi đi ngủ còn có thể nghe riếng nước chảy róc rách đưa ti chức vào giấc ngủ ....” Trương Oánh mắt long lanh chưa hết vẻ ngây thơ nhìn Vân Chiêu đầy kiên định:

“ Được, tưởng gì khó chứ như vậy thì tốt quá, chẳng những như ngươi muốn trước cửa sẽ có bồn hoa, bốn mùa hoa tươi nở rộ, nằm trên giường có thể nhìn thấy cả bầu trời sao lấp lánh, nằm mơ còn có cả ánh trăng trong chiếu lên người.” Vân Chiêu đi tới trước mặt Trương Oánh, nha đầu này hồi nhỏ bị cha mẹ lừa nói rằng đưa tới một nơi được ăn ngon, sau đó nhanh chóng lấy 40 cân kê, để mặc khuê nữ khóc hết nước mắt, đặt tay lên vai nàng ôn nhu nói:” Đừng nghĩ trên đời không ai thương ngươi, nếu người khác không thương ngươi thì để ta thương ngươi.”

Trương Oánh ngây ra nhìn hồi lâu cuối cùng nhỏ một giọt nước mắt, ôm Vân Chiêu một cái, ôm rất chặt:” Ti chức biết huyện tôn sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Nói rồi mỉm cười vẫy tay với Vân Chiêu rời đi.

“ Kiêu ngạo lên, Trương Quốc Oánh của ta.” Vân Chiêu mỉm cười nhìn bóng lưng nàng nói lớn, tận đến khi bóng dáng Trương Quốc Oánh đã hoàn toàn bị che khuất sau tường, không ngờ nha đầu đó cũng thuộc loại mau nước mắt, lão tử nói một câu mà đã cảm động thế rồi.

Nhưng mà Trương Quốc Oánh khóc thì còn hiểu được, cái tên Dương Hùng kia đang lén lau nước mắt thì vì cái gì, Vân Chiêu hơi nhíu mày, cảm giác là lạ, đột nhiên nói vào không khí:” Có phải hối hận rồi không?”

Tiền Thiểu Thiểu chẳng biết lẻn vào phòng từ khi nào, đang ngồi xổm dưới cửa sổ, khịt mũi nói:” Đúng là có chút hối hận, nữ nhân này làm sao lại càng xinh đẹp thế nhỉ? Có lẽ 50 năm nữa nàng sẽ là tuyệt đại giai nhân trong số nữ nhân già, không sao Lôi Hằng xem tướng thì biết là tên quỷ đoản thọ thôi, tới khi đó ti chức lại thân cận nàng cũng không muộn.”

Vân Chiêu không để ý tới những lời linh tinh của Tiền Thiểu Thiểu, đẩy hộp đồng cho hắn:” Ngươi chép ra một bản, sau đó tới công xưởng tượng tác bắt đầu chế tác quy mô nhỏ, tất cả các khâu đều bảo mật ở mức cao nhất.”

Tiền Thiểu Thiểu mở cái hộp ngay trước mặt Vân Chiêu, xem bí phương xong đóng lại:” Huyện tôn, giờ có ai biết thứ này rồi? Người trong viện nghiên cứu vũ khí có ai biết không?”

“ Mới chỉ có ta, ngươi và Trương Quốc Oánh thôi.” Vân Chiêu hiểu ý tên này, nếu còn có người khác biết, vì bảo mật, hắn nhất định giết người đó, xua tay:” Đi làm việc đi, ngoài ra xây một căn nhà tranh thật tinh xảo ở gần suối, phải mở mắt ra nhìn thấy Ngọc Sơn, khép mắt lại nghe thấy tiếng suối chảy, không được quá ồn ào, sao vừa đủ để ru ngủ. Trước nhà phải có biển hoa, nóc nhà lắp pha lê ngắm trăng sao, khi hoàn thành bản vẽ hỏi xem Trương Quốc Oánh có hài lòng không?”

Tiền Thiểu Thiểu hít sâu một hơi, hắn nhớ ở Vân gia trang tử đích thị đúng là có chỗ như vậy thật:” Chỗ đó Từ tiên sinh muốn huyện tôn cũng không cho mà.”

“ Ông ấy già rồi, tùy tiện kiếm một chỗ mà ở là được, chọn chỗ gần suối làm gì?” Vân Chiêu cúi đầu phê duyệt văn thư:” Đi làm việc đi, nếu có người phát minh thứ tốt hơn nữa, ngay cả đại thư phòng này ta cũng có thể nhường ra.”

Tiền Thiểu Thiểu bĩu môi:” Huyện tôn dám nói lời này trước mặt sơn trưởng không?”

“ Ha ha ha, huyện tôn của ngươi có điều gì mà không dám nói, khi còn nhỏ y đã nói những lời đại nghịch bất đạo hơn nhiều ấy chứ.” Không ngờ Từ tiên sinh cười ha hả từ bên ngoài đi vào:

Vân Chiêu ngạc nhiên, tiên sinh ít khi xuống núi, nếu có việc thường báo trước, không đột ngột tới thẳng đại thư phòng tìm y thế này, chẳng lẽ ở thư viện xảy ra chuyện gì:” Tiên sinh, có chuyện gì hay sao?”

Từ tiên sinh lấy trong ống tay áo ra một bản văn thư đặt lên bàn Vân Chiêu:” Không có gì, hôm nay tiện thể xuống núi ghé qua chút, đây là dự toàn của thư viện năm nay.”

Vân Chiêu bỏ văn thư xem dở đó, cầm lấy dự toán thư viện nhìn lướt qua:” Chỉ có 16 vạn đồng bạc, như vậy có đủ không? Năm ngoái cấp cho thư viện đã 20 vạn lượng rồi mà.”

Từ tiên sinh vuốt râu:” Thực ra 12 vạn lượng là đủ, 16 vạn là dư dả rồi, năm nay ngươi không có tiền, ta ngại lấy nhiều.”

“ Trong huyện có eo hẹp một chút thật, song học sinh không có ý tước giảm hạng mục hỗ trợ nghiên cứu của thư viện.” Vân Chiêu gọi Dương Hùng vào, nghiêm mặt nói:” Giao cho chính vụ ti hạch toán lại, nhớ kỹ, không phải bỏ bất kỳ hạng mục nghiên cứu hữu ích nào.”

Đáng lẽ hôm nay là một ngày ý nghĩa trọng đại, đáng kỷ niệm, đáng ăn mừng, vì quân đội toàn hỏa khí chân chính mà y luôn theo đuổi rốt cuộc cũng sắp ra đời rồi, nhưng Vân Chiêu cứ có cảm giác là lạ, hình như mình bỏ sót cái gì.

Nên đến lúc về hậu trạch ăn tối, y đem chuyện kể ra.

“ Thiểu Thiểu kể với thiếp rồi, Trương Oánh khóc vì cho rằng chàng sẽ giết nó bịt miệng đấy, cái mảnh đất gần suối đó rất thích hợp làm mộ, tiên sinh vì thế mà nhắm vào từ lâu, nó cố ý nói với chàng, nó đã chuẩn bị để chết rồi.”

“ Thậm chí tiên sinh hôm nay cũng tới tìm thiếp, nói là để xem thiếp giáo dục hai đứa bé thế nào, nhưng thiếp xem chừng là giả, mục đích chính là nếu chàng có ý định ra tay với Trương Oánh sẽ ngăn cản. “ Tiền Đa Đa nghe Vân Chiêu kể chuyện thì tỏ ra cảm thông, nàng biết trượng phu lúc này trong lòng nhất định đang rất bực bội:

“ Thảo nào ta thấy lạ, ngay cả Dương Hùng nhìn thấy Trương Oánh rời phòng ta cũng lén lau nước mắt, hắn cho rằng ta sẽ biết nha đầu đó ngay tại đại thư phòng sao? Tiền Thiểu Thiểu thì không cần nói, tên đệ đệ của nàng chỉ biết giết người, ta phải giải thích với hắn ba lần hắn mới tin là ta muốn xây nhà chứ không phải là xây một cho Trương Oánh.”

“ Các nàng nói đi, bọn họ nghĩ cái gì vậy, phu quân các nàng là một tên khốn kiếp coi mạng người như cỏ rác à? “ Vân Chiêu mặt hết sức âm u trút giận vào bát cơm, vừa lải nhải vừa ăn liền ba bát lớn:

Phùng Anh một mình hầu hạ hai tiểu tổ tông ăn cơm, nàng muốn đền bù quãng thời gian vất vả của Tiền Đa Đa.

Tiền Đa Đa ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “ Có thể là quy củ của chàng dọa họ sợ rồi, chàng thử nghĩ mà xem, từ khi Giải Trại bắt đầu giết người, rõ ràng trong tay chàng có quyền xá miễn, nhưng lâu như vậy rồi, trong số những người bị Giải Trại giết, có bản tộc Vân thị, có học tử thư viện, có người thế gia đại tộc từng ủng hộ chàng, có cả dũng sĩ từng chinh chiến trong quân.”

“ Vậy mà chàng đã bao giờ gỡ tội cho ai chưa? Chưa hề, chàng không bỏ qua cho một ai, bọn họ đành đối diện với điều lệ pháp luật lạnh lùng.”

“ Như vậy sao họ không sợ chàng cho được. “ Còn chưa đợi Vân Chiêu ngẫm nghĩ những lời này, Tiền Đa Đa đã vội vàng quay sang trào phúng Tiền Đa Đa đang chuyên tâm cho hai đứa bé ăn vờ không nghe thấy gì: “ Hừ, những lời này chỉ có ta, người bị chiều hư từ nhỏ mới dám nói với phu quân, bà nương như cô không có gan nói.”

Phùng Anh tiếp tục cho con ăn, cười nhạt: “ Công sinh minh, liêm sinh uy, hoàng đế hữu tình trên sử sách toàn là hôn quân.”

“ Xì, ta thích hôn quân đấy, sao nào? Ta thích buồi tối phu quân ôm ta thủ thỉ những lời làm người ta sởn gai ốc đấy, cô ghen tỵ lắm phải không ...”

Lại bắt đầu rồi, Vân Chiêu buông một tiếng thở dài, bỏ bát cơm xuống rời khỏi nội trạch tới hậu hoa viên, ngồi dưới bóng cây nhìn đom đóm bay khắp nơi.

Bình Luận (0)
Comment