Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 589 - Q3 - Chương 159: Còn Sót Một Tên Cường Đạo.

Q3 - Chương 159: Còn sót một tên cường đạo.

Trên đường về Vân Chiêu từ từ bình tĩnh lại, cũng hiểu được hành vi của mẹ.

Giết đám lão tặc dễ gây lay động gốc rễ Vân thị, không giết lại làm hỏng uy nghiêm của luật pháp, Vân Nương vì thế ra tay giúp nhi tử giải quyết vấn đề khó khăn này.

Quay về tới hậu trạch gặp mẹ, Vân Chiêu hổ thẹn nói:” Hài nhi vô năng, làm thanh danh mẫu thân bị tổn hại.”

Vân Nương dừng gõ mõ:” Mẹ cần thanh danh tốt làm cái gì chứ?”

Vân Chiêu ngồi xuống bồ đoàn cạnh mẹ thở dài:” Dù thế nào cũng là tại con vô năng mới khiến mẹ phải bận lòng.”

Vân Nương xoa má Vân Chiêu: “ Ai cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy, trên đời làm gì có chuyện gì thực sự vẹn toàn, mẹ làm thế này tuy có lỗi với khổ chủ, à không, họ không phải khổ chủ, phải nói là có lỗi với người gặp nạn.”

“ Bình sinh mẹ ghét nhất những kẻ dâm tà, nhưng khuê nữ gặp nhà bị tai ương đó thấy sính lễ 1000 đồng bạc lại thẹn thò nói, nghe cha mẹ sắp đặt, thế thì cũng xứng với tên khốn kiếp Tiết Lương Tài thôi.”

“ Nhà có người chết vui vẻ nhận tiền bồi thường, thương hộ bị cướp mẹ bù cho chuyện làm ăn tốt hơn, mặc dù về mặt pháp luật thì không đúng, nhưng mà mọi người cần tiền chứ không cần công bằng.”

“ Con à, người Quan Trung tính tình cương liệt, thà gãy không cong, đao khách không ngại đi ngàn dặm đòi lại công bằng, nhưng giờ đây mọi người coi trọng tiền tài hơn, đây không phải chuyện hay, con cần chú ý.”

Vân Chiêu trầm ngâm:” Có câu kiêu sa dâm dật hỏng phong khí, những lời này rất có lý, nhưng mọi người không thể nghèo tới chỉ còn dựa vào cốt khí để sống. Cuộc sống giàu sang rồi, mạng liền thành quý giá, không ai muốn chết nữa, tất nhiên thiếu đi người trượng nghĩa lên tiếng.”

“ Trước kia con cho rằng triều đình hủ bại cho nên thích bày ra cái gì mà hiếu liêm, cái gì mà bia trinh tiết, toàn những trò lừa người, giờ xem ra người ta làm thế là có lý, ngược lại con quá nông cạn rồi.”

Vân Nương chỉ cảnh báo nhi tử như vậy, bà tin con mình sẽ có cách giải quyết, không cần mình nhiều chuyện, loại việc thế này Lô lão phu nhân nói rồi, làm một lần đã là nhiều, làm hai lần thành hại, ba lần thành họa:

“ Mẹ sẽ triệu tập đám lão tặc tới nhà, nói với họ, đây sẽ lần duy nhất mẹ gỡ tội cho chúng, sẽ không có lần sau nữa đâu. Tất nhiên tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, chuyện này cứ để Vân Kỳ làm là được rồi, con không nên can dự vào thêm.”

Vân Chiêu trịnh trọng dập đầu:” Mẹ, đây là lần duy nhất con nghe mẹ ở loại chuyện như vậy, lần sau con không làm thế đâu.”

Vân Nương vỗ đầu nhi tử: “ Như vậy mới phải.”

Cảnh mẹ hiền con hiếu ở nội trạch Vân thị tất nhiên không thể để người ngoài biết được, đây vốn là một vở kịch để cho những người không thể nhìn thấy vấn đề sâu sa hơn xem.

Còn về phần người thông minh, bọn họ vốn chẳng tin luật pháp công bằng tuyệt đối.

Bọn họ ngược lại còn nghĩ rằng, Vân Chiêu vì bách tính đáng thương mà cược cả thanh danh của mẫu thân của mình vào việc này đã là lòng thương xót lớn nhất rồi.

Ba ngày sau trong từ đường lớn của Vân thị tiếng kêu thảm liên hồi.

Mỗi tên lão tặc Vân thị từ trong từ đường đi ra vẫn vênh mặt làm ra vẻ khí khái anh hùng nói chỉ là trừng phạt nhỏ, nhưng nhìn máu dính cả vào quần cùng bước chân của họ thì biết đây là điều khoản nghiêm khắc.

Khi Vân Chiêu gặp lại Giải Trại, hai người chỉ còn biết nhìn nhau mà thở dài, tới khi Tiền Thiểu Thiểu quan giám sát tối cao lấy ra ( Bản thảo điều lệ quan cáo), hai người mới vào trạng thái công tác.

Phúc vương từ Lạc Dương phái tín sứ tới đưa 2 vạn lượng hoàng kim.

Vân Chiêu nhận tiền, sau đó tiếp tục làm việc của mình, y biết chuyện Lý Hồng Cơ đánh Lạc Dương, nhưng chẳng có gì để nói về chuyện đó hết.

Thủ quân Lạc Dương mà chống lại được thì Phúc vương có thể tiếp tục tiêu dao khoái hoạt, nếu như không chống lại được thì khả năng bị Lý Hồng Cơ thêm thịt hươu, nấu một nồi canh thịt hươu ngon lành.

Con người chỉ có thể dựa vào mình.

“ Phúc vương muốn tới Quan Trung.” Tiền Thiểu Thiểu nói nhỏ bên tai Vân Chiêu:

“ Ông ta không tới đâu, ông ta thà đi Nam Kinh chứ không tới Quan Trung, nhất là phát hiện Tần vương chỉ còn 1000 mẫu ruộng thì ông ta càng không tới, vì hai huyện ở phụ cận Lạc Dương đều là của ông ta, ông ta tỏ vẻ như vậy là để yên lòng chúng ta thôi. “

“ Ông ta muốn thuê của chúng ta một đội quân giúp ông ta thủ thành, nếu thủ không được ông ta hi vọng đội quân này giúp ông ta đảo bảo an nguy.”

Vân Chiêu hơi nhếch mép: “ Có phải là ông ta muốn đội quân đó hoàn toàn nghe ông ta chỉ huy không?”

“ Vâng ạ, vì chuyện này ông ta sẵn sàng bỏ ra 5 vạn lượng hoàng kim.” Tiền Thiểu Thiểu giọng càng nhỏ hơn, hiến kế mượn dao giết người: “ Tất nhiên chúng ta không thể phái huynh đệ cho ông ta chà đạp, nhưng mà nếu phái đám lão tặc cho ông ta, chẳng phải là quá hợp sao?”

Vân Chiêu phủ định ngay: “ Nếu đã xá miễn tội cho họ rồi thì không cần đẩy họ vào đống lửa nữa, quên chuyện này đi, sinh tử của Phúc vương không liên quan gì tới chúng ta, không cần phải vì chút tiền mà sinh thêm rắc rối.”

Tiền Thiểu Thiểu tiếc lắm, lẩm bẩm: “ Những 5 vạn lượng hoàng kim, đâu phải là ít chứ.”

Vân Chiêu lạnh nhạt cúi đầu xem văn thư: “ Ta cũng không bảo số tiền đó là ít.”

Tiền Thiểu Thiểu kích động tức thì, mắt sáng lên: “ Ý huyện tôn là ...”

Vân Chiêu vẫn xem văn thư, tựa tự đang tự nói cho mình nghe: “ Đến 20 tháng 9 này phải gửi khoản trợ cấp tiếp theo cho trấn Ninh Hạ, những 26 vạn đồng bạc, kho thì trống không mất rồi ...”

Tiền Thiểu Thiểu không nghe hết đã chạy mất rồi, kỳ thực hắn cũng rất muốn lừa của Phúc vương 5 vạn lượng hoàng kim này, nhưng tấm gương của đám lão tặc vẫn còn đó nên không dám làm bừa.

Giờ tốt rồi, có thể làm rồi, ngoài kia người ta ăn mừng vì huyện Lam Điền không còn cường đạo nữa, họ không bao giờ biết, vẫn còn xổng một tên lớn nhất.

Dương Hùng lại ôm một chồng văn thư được phân loại đặt lên bàn Vân Chiêu, lấy cái trên cùng ra: “ Trương Bỉnh Trung phái người tới mua lương thực, hắn muốn 20 vạn gánh lương, hi vọng chúng ta bán cho với giá của 50 vạn thạch lương.”

Vân Chiêu phê duyệt ngay rồi trả lại.

Dương Hùng xem phê duyệt mà kinh ngạc:” 5 lượng một gánh, hơn nữa không phải là toàn lúa mạch.”

“ Hắn cướp bóc trong Thục bao nhiêu tiền tài như thế, hai bách tính đất Thục không biết bao người nhà tan cửa nát, bỏ xứ ra đi, ta phải lấy lại tiền tài chúng cướp đi để hỗ trợ lưu dân đất Thục tại thành Bạch Đế.”

“ Nhưng mà 5 lượng một gánh thì bất kể thế nào Trương Bỉnh Trung cũng không chịu.”

Vân Chiêu vỗ bàn quát:” Nếu hắn không chịu thì bảo Vân Phúc xuất quân Tử Kinh Quan, giờ ta còn chịu bán lương thực cho hắn, nếu nể mặt mà hắn không biết thì ta cướp.”

Dương Hùng không rõ vì sao huyện tôn lại đùng đùng nổi giận, không dám hỏi nhiều, vội mang văn thư đi trả lời sứ giả của Trương Bỉnh Trung.

Tiền Đa Đa mấy ngày qua luôn vô cùng ngoan ngoãn, nữ nhân này chỉ cần cố ý đóng giả thì giả thành loại người gì cũng giống, như nàng đã nói, một mình nàng kiêm phong vận 2999 mỹ nhân.

Hôm nay nàng đóng vai mỹ nhân hiền huệ.

Mặc vải thô không hoa, lấy chiếc khăn xanh buộc đầu, tay cầm y phục Vân Chiêu may cá, chân đưa nôi cho Vân Hiển, thằng bé hai tay nắm chặt ngủ rất say.

Nàng may vá một lúc cúi đầu nhìn nhi tử béo trắng, quệt kim lên tóc cho trơn, tiếp tục làm việc, chẳng có ai nhìn, nàng vẫn cực kỳ chuyên tâm với vai diễn của mình.

Thấy Vân Chiêu đi vào, nàng nhanh chóng đặt kim chỉ xuống, chạy ra đón:” Phu quân vất vả cả ngày, mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi, thiếp thân đã để trà mát cho chàng, vừa vặn để uống.”

Vân Chiêu xem nhi tử trước, vừa ngồi xuống ghế tựa thì ấm trà được Tiền Đa Đa đặt bên tay, tu một ngụm, đúng là trà man mát vừa miệng:” Không phải là nàng cãi nhau thua Phùng Anh miệng như hũ nút chứ.”

Tiền Đa Đa giống tiểu tức phụ bị ức hiếp:” Sau này không cãi nhau với cô ta nữa.”

“ Lại ra tay hả?”

“ Cô ta cãi lý không lại, nâng thiếp lên dọa ném xuống giếng.”

Bình Luận (0)
Comment