Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 590 - Q3 - Chương 160: Thân Thích Nghèo Tới Tống Tiền.

Q3 - Chương 160: Thân thích nghèo tới tống tiền.

Vân Chiêu chỉ biết lắc đầu, cuộc chiến giữa hai lão bà của y là vậy đấy, mở màn bằng cãi vã, kết thúc bằng ẩu đả.

Phùng Anh rõ ràng không thể cãi lại Tiền Đa Đa những cứ thích cãi nhau, tương tự, Tiền Đa Đa rõ ràng là không đánh lại Phùng Anh, nhưng nàng luôn là người ra tay trước.

Thực sự không cách nào lý giải hành vi của hai nàng, mà Vân Chiêu cũng không định tìm hiểu.

May là cho dù hai nàng đều thích thể diện, cho dù đánh nhau cũng rất đẹp mắt, không chỉ Vân Chiêu xem, đám Hà Thường Thị, Vân Xuân Vân Hoa xem, cả Vân Nương thi thoảng cũng xem, còn vỗ tay.

Hai người mẹ đánh nhau, hai đứa bé cũng lấy đầu húc nhau như chọi trâu.

Đợi mẹ đánh nhau xong, bọn chúng kiếm bừa một người mẹ xà vào lòng, đương nhiên, thường là cả hai đứa bé cùng chạy về phía Tiền Đa Đa.

Mỗi khi xuất hiện loại chuyện đó, dù thua, Tiền Đa Đa vẫn kiêu ngạo như con gà vừa đẻ trứng.

Phùng Anh về rồi, Tiền Đa Đa rất rộng lượng đem vàng bạc tích góp được chia cho Phùng Anh một nửa, chuẩn xác mà nói thì là chia cho Vân Chương. Với cái tính yêu tiền như mạng của Tiền Đa Đa, nàng chia tiền cho ai thì có phải là người cực kỳ quan trọng với nàng.

Nói tới sống một cách sinh động phong phú thì Phùng Anh kém xa Tiền Đa Đa.

Không phải vì Tiền Đa Đa xinh đẹp hơn, mà vì mỗi hành động của nàng đều phù hợp với kỳ vọng đẹp nhất của nam nhân với nữ nhân.

Cho dù nàng có ích kỷ, hẹp hòi, tham lam thì nhìn cũng rất đẹp.

“ Hậu cung có 3000 giải lệ, Tiền Đa Đa độc chiếm 2999 rồi, chỉ còn một chắc vì người ta thấy thiếp đáng thương nên để lại chứ gì?” Phùng Anh ngồi trước bàn trang điểm búi tóc, tóc nàng rất đẹp, đem bóng như lụa, búi tóc tháo ra, mái tóc dài đổ xuống như thác:

“ Dù gì nàng cũng gả cho ta rồi, hối hận cũng muộn.” Vân Chiêu ngồi trên giường dùng ánh mắt thâm tình nhìn Phùng Anh chải tóc:

Phùng Anh hơi nghiêng người nhìn y:” Thiếp không biết mình có gả nhầm người không, nhưng bằng vào cái miệng của chàng, nữ nhân dù có bị chàng hại chết cũng chẳng có gì oan khuất.”

Vân Chiêu cười ha hả:” Ta dùng mạng thích các nàng mà, tất nhiên làm sao mà gả nhầm được.”

Phùng Anh bĩu môi, nàng thực sự không quen mấy lời tình tứ như thế:” Lời này mà thiếp nghe được trước khi chết mới là viên mãn.”

Vân Chiêu giơ tay đầu hàng:” Bằng vào sức khỏe của nàng, e là ta và Đa Đa không sống hơn nàng được.”

Phùng Anh cười khúc khích, đi tới bên giường dựa đầu vào vai Vân Chiêu:” Ba chúng ta kỳ thực rất tốt, thiếp cũng không ngờ rằng gả đi rồi lại sống thư thái thế này. Phu quân thật là giỏi, huyện Lam Điền, Quan Trung sáu mươi tám châu huyện được chàng quản lý bình yên hạnh phúc, ai ai cũng sống thư thái. Ngay trong nhà cũng yên tĩnh hài hòa, lại được mọi người yêu quý tới mức trời trăng đều thấy rồi.”

Vân Chiêu bóp mũi Phùng Anh một cái:” Ai dám bảo A Anh không biết nói tình thoại ngọt ngào nào, chỉ hai nàng cũng đủ biến hoàng đế tốt thành hôn quân rồi, vậy mà đến giờ ta vẫn còn anh minh thần võ thế này đúng là trước chưa từng có, sau chẳng ai bằng.”

Phùng Anh cười duyên nghiêng người đi, dán người vào lồng ngực Vân Chiêu, áp thân hình nảy nở chỉ mặc chiếc áo sa mỏng lên người y thủ thỉ:” Phu quân, nay thiên hạ Đại Minh đã lộ rõ loạn thế, chính là lúc trời nổi sát cơ, vật đổi sao rời, đất nổi sát cơ, long xà xuất hiện. Phu quân đã không còn thiếu thiên thời địa lợi nhân hòa rồi, đã tới lúc lập thiên đạo, định nhân tâm, đừng để đến lúc người nổi sát cơ, đất trời lộn nhào.”

“ Tào Tháo từng nói, giả sử quốc gia không có ta, chẳng biết bao người xưng vương xưng đế. Câu này dùng với chàng rất đúng. ”

Vân Chiêu vuốt ve sống lưng nàng:” Giờ mới là lúc long xà lộ diện thôi, đợi lúc đám quốc tặc kẻ nào kẻ nấy rõ mặt, lộ ra dã tâm của mình, ta mới đánh một trận diệt hết tất cả, có trừ đi đám quốc tặc thì mới có thể mở đầu thịnh thế, nếu không chúng cứ ẩn mình trong tối đóng giả trung lương rất là phiền toái.”

Phùng Anh kéo tay Vân Chiêu đặt lên ngực mình:” Thiếp thân đứng ở trên thành Bạch Đế nhìn xác trôi đầy sông, cảm giác Lam Điền ở sau lưng giống như giấc mộng vậy, giống như tảng đá lớn giữa dòng, mặc sóng cả ngập trời vẫn đứng sừng sững, sao phu quân làm được như thế .... Á ...”

Nói chuyện hùng tâm tráng chí với lão bà ở trên giường rất vô vị, được nàng khen một câu "có coi ra chi vạn hộ hầu", chẳng bằng khen trượng phu có quả thận tốt càng làm nam nhân hoan hỉ hơn.

Phùng Anh đúng là rất khác với 2999 mỹ nhân còn lại trong hậu cung, thế nên Vân Chiêu quên luôn cái gì mà thiên thời địa lợi nhân hòa mà nàng nói, y chỉ muốn làm hôn quân thôi.

Huyện Lam Điền cũng bị người đời bỏ quên rồi.

Quan phủ không hỏi đến, cường đạo không ngó đến, đến cả Kiến Nô hung tàn ngoại vực cũng không mưu toan thành Lam Điền nữa.

Tựa hồ 68 châu huyện Quan Trung chưa bao giờ thuộc về Đại Minh, tựa hồ thành Lam Điền đã đứng đó từ ngàn đời, chẳng ai ý kiến.

Giống như trước mắt có ngọn núi nguy nga, bất kể ngươi thích hay không thì nó vẫn cứ ở đó.

Phùng Anh nói cũng không sai, thiên thời đã rổi ....

Trong triều đã có người ngầm kiến nghị hoàng đế phân phương bắc cho Vân Chiêu, để y kháng cự người Kiến Châu, cùng đám tặc khấu Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung.

Sau đó mọi người dẫn hết phú hộ phương bắc cùng xuống phương nam hưởng thụ, nói không chừng có thể tọa sơn quan hổ đấu.

Tin tức này truyền về khiến Vân Chiêu rất vui mừng.

Nhưng trong triều vẫn còn đám gian thần cho rằng, thế khác nào cách làm "dữ hổ mưu bì", nếu Vân Chiêu lấy được đất bắc, y sẽ chảy dãi nhìn Giang Nam giàu có.

Duy trì tình huống bây giờ thì Giang Nam còn có chút thời gian chuẩn bị, chỉnh đốn quân lực, sẵn sàng chiến đấu.

Không ngờ hoàng đế lại đồng ý với đám gian thần, làm y thất vọng biết bao.

Nếu như có thể lấy được phương bắc một cách hòa bình, Vân Chiêu sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của những người thông minh kia, nếu cần y sẽ thề với trời, định ra điều ước không xâm phạm lẫn nhau, dù muốn y tiếp tục cống nạp cho Sùng Trinh ở phương nam cũng được.

Chỉ cần đám người đó dám đưa ra điều kiện, Vân Chiêu sẽ khiến chúng thỏa mãn gấp đôi.

Điều đó chẳng phải là vấn đề lớn, đợi phương bắc được Vân Chiêu chỉnh đốn xong, y sẽ cùng đám người kia thảo luận chuyện nhỏ xíu là phương nam sáp nhập phương bắc.

Khi trời vừa sáng, Vân Chiêu còn chưa rời giường rửa táy thì Dương Hùng đưa tới tin tức, tín sứ của Tần Lương Ngọc đã tới Quan Trung.

Vân Chiêu ngồi trên giường đọc văn thư do Vân Hoa đưa tới, đẩy Phùng Anh vẫn đang ngủ say.

Phùng Anh dụi mắt ngồi dậy, thấy Vân Hoa nhìn chằm chằm thân thể mình, kéo chăn che đi chỉ ra cửa, Vân Hoa bĩu môi ra ngoài.

Vân Chiêu đã mặc xong y phục nói:” Người ta tới hỏi tội, nếu nàng thấy khó xử thì ta bảo Dương Hùng đi đối phó.”

Phùng Anh nằm lại giường, lấy tay che mắt, không muốn ánh sáng lọt vào phòng quấy nhiễu giấc ngủ của nàng:” Chàng bảo Sở Sở đi chiêu đãi sứ giả ấy.”

“ Í, nàng cũng hơi vô tình đấy.”

“ Chỉ là đám thân thích nghèo tới xin xỏ ít tiền thôi, chiêu đãi tốt cho ăn ngon uống đủ, khi nào đi thì tặng ít quà là được.”

Vân Chiêu gật gù:” Nói vậy là Tần soái đã không khống chế được thổ ti Thạch Trụ nữa à?”

“ Với tính cách lão tổ tông, nếu thấy chúng ta vào Thục không ổn thì căn bản chẳng nhiều lời với chúng ta, dẫn đại quân tới đánh là đủ rồi, căn bản không thèm phái tín sứ tới.” Phùng Anh lười nhác nói:

Nếu Phùng Anh đã nói thế thì chẳng thể sai được, Vân Chiêu trước khi đi thấy nắng chiếu lên mông nàng, vội vàng kéo rèm xuống, không cho mặt trời ngó nghiêng lão bà của mình.

Bình Luận (0)
Comment