Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 633 - Q3 - Chương 203: Lao Động Là Cách Cải Tạo Tốt Nhất.

Q3 - Chương 203: Lao động là cách cải tạo tốt nhất.

Những người khác đi cả rồi, Khấu Bạch Môn, Cố Hoành Ba đuổi nha hoàn ra trông cửa rồi thì thầm với nhau.

Cố Hoành Ba nói nhỏ: “ Tối quá là buổi diễn xuất đầu tiên, bốn vị công tử đáng lẽ ra phải xuất hiện, nhưng ta lại không nhìn thấy đâu, không biết có chuyện gì không nữa? ”

Khấu Bạch Môn có chút kinh hoàng :” Hay là họ bị lộ rồi?”

“ Muội chuẩn bị liều mạng vì đám nam nhân đó thật đấy à? Vì sao Tiểu Uyển lại sợ hãi, chẳng lẽ muội chưa hiểu.”

“ Chàng nói chuyện này được tính toán rất kỹ càng, đường lui cũng an bài chu đáo, không có sơ xảy gì đâu.”

Cố Hoành Ba từng trải hơn Khấu Bạch Môn rất nhiều, phát ra âm thanh giễu cợt:” Muội cho rằng đám Mạo Tích Cương đấu lại được loại kiêu hùng thân kinh bách chiến như Vân Chiêu, đám người đó chỉ thích xúi giục người khác bán mạng cho mình, nói thì hay, chúng đã bao giờ làm gì chưa? Chẳng qua mua chuộc vài thích khách, lại lung lạc đám chúng ta vốn có hiểm khích với Vân Chiêu.”

“ Chuyện có thành hay không, tỷ muội chúng ta vẫn kết cục thảm vô cùng. Còn họ thì sao, chẳng qua viết vài câu thơ không đáng tiền, nhỏ vài giọt nước mắt dùng gừng sống nặn ra, thế là hết.”

Khấu Bạch Môn đắn đo: “ Vậy chúng ta phải làm sao?”

“ Có gì mà khó, mấy ngày qua ta quan sát rồi, thấy huyện Lam Điền không tệ như đám tài tử đó miêu tả, không, phải nói là hoàn toàn ngược lại mới đúng, nơi này phồn hoa tự gấm, pháp kỷ rất nghiêm minh, chuẩn bị ở lại đây. Hôm qua muội cũng nhìn thấy rồi, nơi này phần đông cư dân giàu có sung túc, ở lại sống không tệ. Như ma ma nói, chúng ta chỉ cần đánh đàn, ca múa, làm thơ đối đáp với sĩ tử, lại chẳng phải bán da bán thịt, kiếm lấy ít tiền dưỡng lão là tốt nhất.”

“ Nhỡ xảy ra chuyện thì sao?”

“ Ta đi qua Đồng Quan vào Tâu An là đã nhìn ra rồi, ắt sẽ xảy ra chuyện, nhưng vốn liếng lớn nhất của chúng ta là gì? Chính là thân thể này, chỉ cần chúng ta không hại Vân Chiêu, tối đa là vào cung thị tẩm mua vui cho y thôi, chẳng lẽ là y còn cưới chúng ta về? Mang cái danh nữ nhân của kẻ kiêu hùng như Vân Chiêu, chẳng phải hơn cái danh nữ nhân của Chu Quốc Bật, Cung Đỉnh Tư trăm lần sao?”

“ Sao thế được? “ Khấu Bạch Môn suýt hét lên:

Cố Hoành Ba bình thản: “ Có gì mà không thể, đây vốn là đạo mưu sinh của đám người chúng ta mà, nghĩ nhiều làm gì, chúng ta vốn làm việc mua vui cho người khác, làm tốt việc của mình là được. Gia quốc thiên hạ liên quan gì tới chúng ta, muội chớ để bị đám người đó mê hoặc, ta đoán chừng Biện Ngọc Kinh từ đầu đã không hứng thú với kế hoạch này, chẳng qua là ỡm ờ với đám người đó, cho nên mới thản nhiên như vậy, còn Đổng Tiểu Uyển tám thành tới nơi này cũng nhận ra những chuyện nghe được trước kia về huyện Lam Điền là lừa gạt rồi, không muốn phối hợp với họ nữa đâu, muội đừng làm chuyện dại dột ...”

Lúc hai nàng đang nói chuyện, không biết có một bóng đen trên mái nhà lặng lẽ rời đi, không lâu sau một hỏa kế trong Minh Nguyệt lâu ra ngoài, hắn tới một hiệu buôn, chẳng mấy chốc từ hiệu buôn có một hỏa kế dùng khoái mã rời thành …

Trong thôn nhỏ ven đường ở gần đại doanh Phượng Hoàng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu vừa nghe một người thì thầm bên tai, vừa không ngừng dùng chổi quét đậu nành đã ngâm mềm vào trong cối xay, theo sự chuyển động của cối xay, xung quanh có nước màu trắng từ khe hở chảy ra.

Từ nhỏ Tiền Thiểu Thiểu đã thích uống sữa đậu rồi, vì hắn yêu cầu phẩm chất sữa đậu rất cao, cho nên sữa đậu hắn uống đều do đích thân hắn làm.

Bình thường thì hắn dùng cối xay nhỏ trong nhà, Sở Sở ở bên xoay cối, còn hắn thêm đỗ tương, chỉ cần một tuần hương là đủ sữa đậu cho cả nhà uống rồi.

Hôm nay thì khác, hắn phải chuẩn bị sữa đậu cho 500 người, nên phải dùng cối xay lớn cùng sức bốn người mới đủ, hai con lừa của xưởng xay xát nhàn nhã ngồi ở cửa ăn bã đậu, còn bốn hán tử mình trần tóc tai xõa xượi đang ra sức kéo cối xay.

Chỉ cần lơi lỏng một chút là có roi thấm nước muối quất lên lưng, cho nên bọn chúng không dám lười biếng.

Miệng của bọn chúng đều bị buộc hàm thiếc của ngựa, không khó nhận ra bọn chúng rất muốn nói chuyện, nhưng Tiền Thiểu Thiểu không hề có ý thẩm vấn chúng, chỉ múc từng thìa đỗ tương cho vào cối xay, tựa hồ mãi mãi xay không hết.

Đến khi mặt trời ngả về phía tây thì rốt cuộc xử lý hết số đậu nành, sữa đậu được trù tự của đại doanh Phượng Hoàng Sơn đem đi để làm đậu hũ.

Tiền Thiểu Thiểu lấy bầu rượu ra tu một ngụm giải khát, bảo với tráng hán ngoài cửa: “ Đưa bốn con gia súc này tới chuồng trâu, lấy thức ăn gia súc ngon để nuôi, mai còn phải xay lúa mạch cả ngày đấy.”

Tráng hán vâng lời, dùng xích sắt xâu bốn cái hàm thiếc trên miệng bốn người lại, kéo một cái, bốn người sức cùng lực kiệt lảo đảo đi theo tráng hán, miệng phát ra tiếng kêu hàm hồ.

Thân phận bốn người bi dùng như gia súc này nếu nói ra, không ít người sẽ giật mình.

Bốn người này sinh ra trong thế gia.

Thủa nhỏ đọc sách ở nhiệm sở của tổ phụ, thiếu niên hiển lộ tài năng, được so sánh với Vương Bột sơ Đường, hi vọng bọn họ tô điểm thêm cho thi văn Đại Minh.

Thế nhưng lúc này vương triều Đại Minh đã thành loạn thế, đông bắc bị dày xéo dưới vó sắt của Kiến Nô, Xuyên Thiểm Hồ Quảng đông tây Đại Sơn là chiến trường của lưu khấu.

Sĩ đại phu một dải Chiết Giang vẫn sống kiêu xa dâm dật, yến tiệc cả ngày.

Bốn người này cũng nhiễm thói xấu của con cái nhà hào phú bình thường, nhưng bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, lòng còn ôm tráng chí báo đáp quốc gia, thường xuyên ở chốn kỹ sở túng luận thiên hạ, lớn tiếng chỉ trích quần hùng, lấy thi ca tỏ chí, danh tiếng không thấp.

Sống trong tiếng tán dương ca ngợi, vùi mình giữa phấn son rượu chè, bọn họ tưởng mình là chí sĩ thiên hạ.

Nếu họ cứ ở Tần Hoài, sống trong giấc mộng ảo của mình thì chẳng sao, nhưng họ mang ảo tưởng đó tới Quan Trung, định làm chuyện ngu xuẩn, vậy Tiền Thiểu Thiểu thấy phải cải tạo họ, cho chúng một bài học thay đổi cuộc đời họ.

Làm sao mới cải tạo được đám công tử ca này.

Tiền Thiểu Thiểu cho rằng, đám người này luôn sống ở tầng cao nhất xã hội, chưa từng biết nỗi khổ dân gian, vậy cần dùng lao động để cải tạo đám công tử ca thi phú phong lưu này thành bậc tuấn ngạn hiểu rõ thực tế.

Nhân tài dù ở thời đại nào nào cũng là tứ tài nguyên hiếm có, vì thế Tiền Thiểu Thiểu không giết họ, mà mang tâm thái ... tỷ phu nói thế nào ấy nhỉ, à, trị bệnh cứu người, thế nên Tiền Thiểu Thiểu muốn cứu vớt họ.

Tiền Thiểu Thiểu cho rằng, đám người này hỏng đầu tiên là do cái miệng, do đó biện pháp chữa trị là không cho họ nói.

Thứ hai, để giữ tự tôn cho họ, Tiền Thiểu Thiểu không vạch trần thân phận, coi họ như gia súc, rất công bằng, ai cũng như ai, hắn không thiên vị.

Chẳng phải Mạnh Tử nói :" Trời muốn giao trọng trách người nào trách nhiệm lớn lao , ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí , nhọc nhằn gân cốt , thân xác bị đói khát , chịu nỗi khổ sở nghèo túng , làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy , để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn , để tăng thêm tài năng cho người ấy."

Giờ Tiền Thiểu Thiểu thấm nhuần chân lý ấy, hắn thành tâm hi vọng bốn người kia trải qua khảo nghiệm thành người giao trọng trách lớn, rời khỏi chỗ tối đến với chỗ sáng, y thực sự hết lòng cứu người rồi.

Nếu họ không chịu tỉnh ngộ ư?

Không quan trọng nữa, ở đây chả ai biết họ là ai và từ nay về sau bọn chúng không có tên, chỉ có số, họ sẽ là gia súc của xưởng xay xát này, cả đời kéo cối xay tới chết.

Bình Luận (0)
Comment