Kéo cối xay suốt cả ngày, Mao Tích Cương, Phương Dĩ Trí, Trần Trinh Tuệ, Hầu Phương Vực bị vắt cạn đến chút tinh lực cuối cùng.
Khi vất vả quá độ, người ta không chỉ vẻn vẹn là mệt nhọc thân thể, mà còn bị rút sạch tinh khí thần, vì chẳng còn dinh dưỡng cung ứng cho đầu óc.
Bởi thế bốn người này ngã trên đống cỏ, hai mất vô hồn nhìn trời, không nói được một câu, chẳng bao lâu ngủ thiếp đi.
Tráng hán phụ trách giám thị thấy hương giờ bên cạnh đã cháy hết thì xách thùng nước giếng tới hất lên người, quát: “ Dậy làm việc, hôm nay phải xay lúa mạch, dám ăn vụng ta xé miệng các ngươi.”
Lời vừa dứt roi quất xuống vun vút, căn bản là không coi họ là người, chỉ là đám súc vật không đòn roi không chịu nghe lệnh.
Vì đề phòng họ ăn vụng lúa mạch, lại lần nữa đeo hàm thiếc lên.
Mao Tích Cương chống cự quyết liệt, bị hai tráng hán khác ấn xuống đất, thô bạo buộc hàm thiếc vào miệng, còn buộc chặt tới mức hắn muốn tê cả mặt. Vừa buông tay ra Mạo Tích Cương hung dữ lao đầu vào cột, muốn giữ lấy chút tự tôn cuối cùng không để kẻ kia làm nhục.
Nhưng hắn quá chậm, đầu chưa chạm vào cột đã bị tráng hán cầm hàm thiếc kéo về, lần nữa buộc lên tay đòn cối xay.
Chát một tiếng, roi quất mạnh lên lưng Mạo Tích Cương, vệt máu kéo dài lên cái lưng trắng trẻo, hắn phát ra tiếng kêu đau đớn, thà chết không muốn kéo cối xay nữa.
Tráng hán cười khẩy, hắn không đánh Mao Tích Cương mà đánh đám Trần Trinh Tuệ, vì thế cối xay lại lần nữa xoay tròn, kéo theo cả Mạo Tích Cương không muốn làm việc.
“ Cửu ca, có một tên giẻ rách vì định lười biếng mà làm gãy chân mình, ngất xỉu rồi.”
Tráng hán được gọi là Cửu ca cười khùng khục: “ Vừa vặn ở đây có một con lừa không chịu làm việc, kéo tên vô dụng ấy lại đây, để hắn thấy kết cục của con lừa lười biếng.”
Rất nhanh một hán tử bị đá đập cho máu thịt be bét được kéo tới, hắn không ngừng la hét, tới khi thấy bốn người Mạo Tích Cương bị buộc vào tay đòn, thảng thốt gọi: “ Công tử, công tử, sao mọi người cũng ở đây?”
Mạo Tích Cương lập tức nhận ra tên thích khách mà mình bỏ số tiền lớn thuê ám sát Vân Chiêu, lúc này cả bốn nào dám nhận hắn, cho dù là Mạo Tích Cương đang hai chân kéo lê trên mặt đất cũng bắt đầu kéo cối xay rồi.
Bọn họ đã biết tầm n ghiêm trọng của sự việc.
Cửu ca gằn giọng: “ Lão tử không cần biết ngươi là ai, thứ súc sinh mà gãy chân là vô dụng, lột da hắn ra, xay nát cho súc sinh ăn.”
Hán tử đó bị kéo ra ngoài, không lâu sau là tiếng la hét thảm thiết nhất trần đời, mùi máu tanh nồng nặc bay cả vào xưởng xay xát.
Bốn người Mao Tích Cương nước mắt ròng ròng, miệng gào thét toàn âm thanh vô nghĩa, cối xay nặng nề xoay rất nhanh.
Cửu ca rất hài lòng khen ngợi: “ Thế mới đúng chứ, làm việc chăm chỉ như thế thì ai ngược đãi gia súc trong nhà, đúng không? Đừng gây chuyện, phải học làm việc, lão tử không quan tâm trước kia các ngươi thân phận thế nào, tới chỗ ta rồi thì phải làm việc, vì các ngươi chỉ còn là súc sinh thôi.”
…… ………….
Phùng Anh sau khi mặc lên người y phục của Vân Chiêu trông còn bừng bừng anh khí hơn cả y, ít nhất loại dáng điệu cùng khí thế của võ nhân thuần túy đó, Vân Chiêu làm sao biểu hiện ra được.
Còn về phần Tiền Đa Đa thì đã hóa trang thành quý phụ xinh đẹp vô song, đứng bên cạnh Phùng Anh, không ai không khen một câu xứng đôi vừa lứa.
Khi Vân Chiêu xuất hành thường không thích có cả đám người đi theo, nhưng không cự nổi Tiền Đa Đa thích thế, cho nên Phùng Anh và Tiền Đa Đa được 500 thân vệ Vân thị hộ vệ tới Tây An.
“ Huyện tôn phái lão bà đi chọn nữ nhân cho mình, chiêu này ti chức phải học mới được. “ Hàn Lăng Sơn ghen tỵ muốn phát cuồng rồi, mồm miệng không giữ được nữa:
“ Cho nên mới nói kiếm lão bà thì phải chọn từ nhỏ, nếu chọn trúng rồi thì phải ra tay ngay, sau đó bỏ công sức bồi dưỡng, sau này mới có quả ngọt mà ăn. “ Vân Chiêu tiện thể cho hắn tức hộc máu luôn: “ Cỡ như ngươi chỉ ăn thừa của người khác.”
“ Còn không phải tại huyện tôn sao, năm xưa chỉ bỏ thêm một chút lương thực, mua về ít nữ hài tử đẹp đẽ một chút, bọn ti chức đâu rơi vào cảnh thê thảm thế này. “ Quả nhiên Hàn Lăng Sơn tức điên: “ Nữ nhân ngoài kia xinh đẹp thì dung tục vô cùng, nữ tử thư viện nội tại không tệ, nhưng bề ngoài lại không chịu nổi. Huyện tôn, người không chỉ hại bọn ti chức, còn hại cả những nữ đồng song kia.”
“ Giờ ti chức không dám tới chính vụ ti, vì nhìn một cái ... Trời ơi, thân là nam nhân, ti chức không muốn sống nữa.”
Đoàn Quốc Nhân thấy Hàn Lăng Sơn nói rất chí lý, huyện tôn hại người không nhỏ, lẩm bẩm: “ May mà ta cũng chỉ thích nữ tử dị tộc thôi, không rơi vào cách khó xử như các ngươi … À nói tới nữ tử dị tộc ta mới nhớ, con của Tương Minh Lượng và Trương Truyền Lễ ra đời rồi đấu, các ngươi biết không?”
“ Khoan khoan .... “ Hàn Lăng Sơn ngoáy lỗ tai: “ Ngươi vừa nói cái gì vậy, ta nhớ hai tên đó đều là nam cơ mà, sao lại sinh con với nhau?”
Đoàn Quốc Nhân ném cho Hàn Lăng Sơn một văn thư: “ Ngươi tự xem đi, ta không nói ra khỏi miệng được.”
Hàn Lăng Sơn đột lướt qua rất nhanh: “ Có cái gì to tát đâu.”
“ Ta quên mất, ngươi cũng chẳng khác gì bọn chúng cả. “ Đoàn Quốc Nhân nhớ ra tên này kiếm nữ nhân có hai đứa con sinh con cho mình, đứa bé đó có phải con hắn trăm phần trăm không cũng chẳng biết, thực sự câm nín, chẳng trách người ta đồng bệnh tương lân với hai cái tên sinh con chung với một nữ nhân kia:
…. ….
Hôm nay Ao Sen náo nhiệt vô cùng.
Hộ vệ Vân thị đã hoàn toàn tiếp quản chuyện phòng vệ nơi này, mọi người chỉ cần thấy một đám hắc y nhân mặt mày lạnh tanh, mắt cảnh giác quét bốn phía là biết có nhân vật trọng yếu tới rồi.
Đợi khi thân vệ mặc giáp đen xuất hiện, ai nấy truyền tai nhau, huyện tôn hôm nay sẽ tới, đây đúng là tin lớn, xem ra ngay cả huyện tôn cũng không kháng cự được sức hấp dẫn của giai nhân.
Tin tức lan truyền nhanh chóng, công tác chuẩn bị càng thêm tích cực, nhất là nữ quản sự Minh Nguyệt lâu càng như con lừa kinh hãi, chạy đi chạy lại quát tháo, yêu cầu mọi thứ phải thật hoàn mỹ, nhất là đám mỹ nhân Tần Hoài, càng dặn đi dặn lại họ không được có sai sót nào.
Tiệc tối hôm nay là do thư viện Ngọc Sơn tổ chức, cho nên từ sáng sớm đã có một đám học sinh tới chuẩn bị, đại hồng lư Chu Tồn Cực, sơn trưởng Từ Nguyên Thọ cùng đám quan viên Tây An đứng đợi bên cửa.
Khi Vân Chiêu bước xuống xe, con ngươi Chu Tồn Cực co vào, đến khi nhìn thấy Tiền Đa Đa xinh đẹp lộng lẫy như kim phượng hoàng theo sau Vân Chiêu, hắn nhanh chóng bình thường trở lại, dẫn một đám quan viên đi lên bái kiến.
Từ Nguyên Thọ đi hai bước, nhìn rõ tướng mạo Vân Chiêu liền dừng bước, đợi Vân Chiêu và Tiền Đa Đa dùng lễ đệ tử bái chào mình, ông thấp giọng mắng:” Hoang đường.”
Ai sợ các vị tiên sinh thư viện chứ Tiền Đa Đa nào có sợ, đi tới cười hì hì lấy lòng: “ Phu quân của học sinh không thích mấy chỗ thế này, nên hai người bọn học sinh đến cho đủ số, không chàng lại mang tiếng qua xa cách thì không hay.”
Nếu chẳng phải là Tiền Đa Đa mà là người khác, Từ Nguyên Thọ đã hạ lệnh cho học sinh thư viện diệt trừ kẻ bất thần rồi, ông thừa biết tính cách Tiền Đa Đa nên không trách Phùng Anh, tức giận mắng nàng: “ Vân Chiêu chiều hư ngươi rồi.”
Tiền Đa Đa thè lưỡi, kéo tay Phùng Anh rất không tình nguyện đi vào Ao Sen.
Đám quan viên khác không ai dám nói gì, đều khom người thi lễ, coi như thực sự là Vân Chiêu tới đây, chỉ là thầm tiếc cho các cô nương, mừng hụt một phen rồi.
Phùng Anh và Tiền Đa Đa đi tới đâu đám quản sự, ca cơ, nhạc sư, nghệ nhân trong Minh Nguyệt lâu cúi rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn.