Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 637 - Q3 - Chương 207: Đạo Chung Sống Ở Hậu Trạch. (2)

Q3 - Chương 207: Đạo chung sống ở hậu trạch. (2)

Phùng Anh ngớ người, không ngờ lại còn chuyện như vậy, nàng biết luận tâm cơ, mười người như mình cũng chẳng phải đối thủ của Tiền Đa Đa: “ Nhưng cô chỉ giữ lại một kẻ kém cỏi nhất, xem chừng lo ta không đối phó được, vậy cô cũng qua khảo nghiệm rồi. Chỉ là ta nghĩ, chúng ta là người một nhà, đâu cần ...”

“ Rất cần. “ Tiền Đa Đa hời hợt nói: “ Ba ngày trước có người dò hỏi ý ta, muốn trải đường cho Hiển Nhi, nói cho cô biết, ta nghiêm khắc từ chối rồi. Ta nghĩ bên cô cũng vậy phải không?”

Phùng Anh im lặng một lúc thở dài: “ Bành gia cũng hỏi ta như thế, nói ta phải tạo dựng ảnh hưởng của mình, làm chỗ dựa cho Chương Nhi, còn muốn giúp ta liên hệ với quan viên phú thương trong huyện ngầm tạo dựng thế lực trước, ta cũng từ chối rồi.”

Nhà bọn họ đặc thù, chuyện thế này khó tránh.

“ Ta từ chối chẳng phải vì cô, mà vì phu quân cả thôi, nếu hai chúng ta làm bất kỳ chuyện gì không nên, cho dù là rất nhỏ, người tổn thương lại là chàng, tổn thương vô cùng lớn. “ Tiền Đa Đa nói như tự lẩm bẩm: “ Cô có để ý không, phu quân luôn rất cẩn thận, khi ba chúng ta ăn dưa, chàng luôn đem dưa chia đều cho chúng ta, mỗi lần bế Hiển Nhi, nhất định cũng dùng một tay dắt Chương Nhi. Nếu như muốn tặng cái gì cho ta, nhất định là phải có hai phần, dù thứ đó tốt tới mấy mà chỉ có một, chàng nhất định cũng sẽ bỏ, chàng sợ thiên vị một ai hơn, trong nhà sẽ xảy ra chuyện.”

“ Chúng ta thành thân gần ba năm rồi, chỉ cần cô ở nhà, chàng nhất định một ngày ở với cô, một ngày ở cùng ta, kỳ thực chàng hoàn toàn không cần quá để tâm tới chúng ta như thế mà hoàn toàn có thể làm theo hứng thú của mình, nhưng chàng vẫn làm, vẫn cố gắng thật công bằng.”

“Chàng xử lý công vụ đã rất mệt rồi vậy mà còn để tâm chuyện như thế, ta rất đau lòng.”

Phùng Anh chuyện nhà còn chẳng để ý, sao để ý tới thứ nhỏ nhặt ấy, nghĩ một lúc khẽ gật đầu: “ Đúng là như thế thật.”

Tiền Đa Đa nhìn Phùng Anh mỉm cười: “ Ta làm thế cũng là để cho phu quân xem, để phu quân thấy hai chúng ta rất tương thân tương ái.”

“ Bốn chữ đó cô cũng nói ra được à? Không thấy buồn nôn sao?” Phùng Anh bóp tay, mơ hồ có tiếng răng rắc phát ra, hai nàng nói chuyện với nhau không thể hòa bình quá lâu, bọn họ quá khác biệt: “ Chẳng qua bản lĩnh của ta không tệ, nếu đổi lại một nữ nhân khác xem, ba năm qua đã bị những thủ đoạn vô cùng vô tận của cô hành hạ cho ngọc vẫn hương tiêu rồi. Còn định bán ân tình cho ta à, nằm mơ, cho cô biết, cô định làm gì ta cứ làm đi, ta chẳng cần lý do, chẳng cần biết cô nói gì, cô cứ mưu tính ta một lần, ta đánh cô một lần, không thiếu lần nào, công bằng chưa, ta cũng học phu quân đấy.”

Vân Chiêu đợi tới khi hai nữ nhân không chịu yên phận của mình trở về mới yên tâm.

Vụ ám sát lần này không hề đơn giản như Tiền Đa Đa nghĩ, số kẻ tham dự, phạm vi liên quan đều vượt xa dự liệu của nàng, nhưng tuyệt đại đa số đã bị lực lượng của y kiềm chế rồi.

Hiện giờ Vân Chiêu đã là kẻ địch chung của toàn bộ Đại Minh, bọn chúng sợ y, cho nên chỉ cần là kẻ nào có năng lực phái thích khách đều phái thích khách tới.

Thích khách mà Phùng Anh gặp phải chỉ là một bộ phận rất nhỏ, phần đông chúng mai phục trên đường từ thành Ngọc Sơn tới Tây An, chúng không chỉ có nỏ tiễn còn có hỏa thương, có thuốc nổ, còn là thuốc nổ do chính Vân thị sản xuất.

Hai nàng không biết rằng con đường các nàng đi qua đã được Tiền Thiểu Thiểu phái người kiểm tra từng tấc một, những nơi các nàng nghĩ là không một bóng người, kỳ thực ẩn nấp toàn hắc y nhân của Vân thị.

Thậm chí các nàng không biết, lần phong ba ngày có 22 bách tính phổ thông huyện Lam Điền bị thích khách giết chết, hoặc vì bọn chúng muốn chiếm địa điểm có lợi, hoặc vì giả mạo thân phận, đơn giản chúng cẩn thẩn tránh lộ hành tung.

Đó là điều không thể tránh khỏi.

Một hành động nhỏ của nhân vật lớn có thể khiến nhân vật nhỏ chết đầy đất.

Trong vòng 9 ngày từ khi đám mỹ nữ Tần Hoài tới, Tiền Thiểu Thiểu bắt được 211 tên nội gián ở khắp nơi trong huyện Lam Điền.

Bốn tên công tử ngu ngốc kia chỉ là mồi nhử người ta cố tình lộ ra phong thanh, để đánh lạc hướng Vân Chiêu nghĩ rằng vụ ám sát tới từ đám mỹ nhân kia, bốn con sâu ngu ngốc bị đẩy ra làm ma thế mạng mà thôi.

Mạo Tích Cương buổi sáng cựa mình thức dậy, vừa nhìn thấy ánh nắng, hắn liền muốn tự sát.

Trước kia khi thấy mặt trời lên, hắn luôn cảm giác hùng tâm vạn trượng, giờ nhìn thấy ánh mặt trời, hắn biết một ngày làm gia súc của mình lại bắt đầu.

Mỗi giây phút của ngày mới, đều cần hắn lấy mạng ra ứng phó.

Múc thùng nước từ dưới giếng lên, nhìn bóng mình trong nước, người tiều tụy xác xơ trong đó khiến hắn cảm giác xa lạ, bi thương dâng lên trong lòng, công tử ca phong độ ngời ngời đâu còn tí hình bóng nào.

Hàm thiếc trên miệng bị người ta lấy đi rồi, nhưng bốn người bọn họ chẳng có tâm tư nói chuyện.

Hôm nay có vẻ may mắn, mặt trời lên tới ba cây sào rồi mà chưa có ai tới thúc dục bọn họ làm việc, cho nên bốn vị công tử thế gia ngày nào mới có chút nhàn hạ để ngẫm lại việc mình làm, vì sao luân lạc tới mức này.

“ Chúng ta bị bán đứng rồi.” Mạo Tích Cương không phải đồ ngốc, lúc bị bắt, hắn đã biết có người bán đứng mình:

“ Ai bán đứng chúng ta. “ Trần Trinh Tuệ cố gặm cái bánh kiều mạch đã cứng như đá hỏi:

Hầu Phương Vực bần thần: “ Chúng ta không nên tin đám kỹ nữ đó.”

Phương Dĩ Trí lắc đầu nói rất dứt khoát: “ Khấu Bạch Môn, Cố Hoành Ba đều là nữ trung hào kiệt, các nàng không bán đứng chúng ta.”

“ Giờ mà ngươi vẫn còn tin đám phụ nhân ti tiện đó à? Không khéo giờ này bọn chúng đang rên rỉ dưới người Vân Chiêu rồi.”

Mạo Tích Cương sầm mặt: “ Thích khách do ngươi lựa chọn, ngươi không thấy chúng mới đáng nghi sao?”

Hầu Phương Vực muốn tranh luận, vừa đứng lên đã thấy tay chân yếu ớt vô lực, cơ bắp toàn thân đau nhức, mệt mỏi mấy ngày ập tới làm hắn ngã xuống: “ Ta đã luân lạc tới mức này, các ngươi chẳng lẽ còn muốn nghi cả ta?”

Thường ngày Trần Trinh Tuệ thân thiết với Hầu Phương Vực nhất, thấy hai người kia đều chĩa mũi giáo vào hắn thì lên tiếng: “ Đừng nội đấu, giờ chúng ta phải đồng lòng hiệp lực mới qua được khó khăn.”

Hai người kia cùng hừ một tiếng, song không nói gì thêm.

Hầu Phương Vực cúi đầu xuống:” Trước khi bắc thượng, ta từng để lại một phong thư cho gia phụ, nói toàn bộ kế hoạch, giờ chúng ta bị giam giữ ở đây, gia phụ chắc là biết rồi, có lẽ đang liên hệ Tả công, giữ cho chúng ta một sinh cơ.”

Phương Dĩ Trí cười khẩy:” Khuê nữ của Tả Lương Ngọc bị Vân Chiêu lấy đầu, ngươi lại nghĩ hắn có thể làm gì cứu chúng ta à?”

Hầu Phương Vực nổi giận:” Thế thì các ngươi chờ chết đi.”

Hai ngươi tranh cãi ầm ĩ, Mạo Tích Cương nói lớn:” Đủ rồi, chúng ta phải nỗ lực sống sót, bất kể là ai về được Giang Nam, giương cao ngọn cờ Phục Xã chúng ta, quyết chiến tới cùng với tên quốc tặc Vân Chiêu.”

Mấy người còn lại không nói gì nữa, có qua được ngày hôm nay không còn chưa dám chắc, nói gì chuyện xa xôi.

Thế nhưng vận khí bọn họ hôm nay thực sự là rất tốt, tới tận trưa mà chẳng ai tới bắt họ làm việc, bốn người nằm trên đống cỏ khô thiếp đi.

Khi bị người ta gọi dậy thì mặt trời đã ngả về phía tây, mỗi người được phát một cái cuốc đi vào khe núi.

Tên thanh niên tuấn tú quá mức ngày đầu tiên hành hạ bọn họ cũng ở đó, lần này hắn mặc áo choàng đỏ như máu đứng trên đài gỗ, phía dưới là hơn trăm thi thể không đầu.

Thực ra đầu chúng vẫn còn, chẳng qua bị người ta treo lên mà thôi.

Trong sơn cốc mùi máu tanh nồng nạc, chém giết vẫn tiếp tục, bốn người bọn họ bị tên tráng hán Cửu ca đẩy xuống cái hố lớn, lệnh bọn họ tiếp tục đào.

Từng tiếng khóc than, kêu gào trước khi chết của đám người kia liên tục truyền vào tai, bốn người ra sức đào đất để tránh nghĩ tới bất kỳ chuyện gì.

Lại một tiếng kêu thảm thiết ngưng bặt, sau đó một cái thi thể không đầu bị ném xuống hố.

Không cần người ta ra lệnh, bốn người Mạo Tích Cương dùng tốc độ nhanh nhất chôn bốn thi thể đó, rồi lại có thi thể mới ném xuống, bọn họ lại tiếp tục chôn ...

Bình Luận (0)
Comment