Chẳng biết làm bao lâu, cái hố vốn rất sâu, bốn người Mạo Tích Cương dẫm lên tầng tầng lớp lớp thi thể đã đứng trên mặt đất.
Lúc này sao giăng đầy trời.
Mặt đất đã đốt lên mấy đống lửa lớn, đám hắc y nhân vừa mới giết người ngồi quanh đống lửa ăn uống, thi thoảng cười phá lên, xung quanh là đống đầu người treo lủng lẳng trên cây.
Mạo Tích Cương sởn gai ốc, hắn tưởng chứng nghe thấy tiếng ma quỷ.
“ Ngươi nói xem, giết hết bọn giẻ rách kia rồi còn để lại bốn tên cẩu tặc làm gì, định dùng như gia súc thật à?”
“ Đúng vậy, đợi Tiểu Tiểu công tử quay về, chúng ta góp ý, nửa đêm phải đưa người chết về nhà phiền lắm.”
“ Bọn cẩu tặc này đã ý đồ bất chính với huyện Lam Điền ta thấy phải băm vằm muôn mảnh mới đúng, dù sao chúng sống cũng chỉ toi cơm.”
Đám hắc y nhân bàn tán với nhau chẳng thèm kiêng dè gì, bốn người như rơi vào hầm băng, bọn chúng dám ngang nhiên nói tới chuyện giết người như vậy thì bọn họ thực sự nguy rồi.
Hơn nữa chúng vừa giết hàng trăm người, còn ngại gì giết thêm vài người nữa.
Nếu bọn họ chết ở nơi này, vùi thây cùng hàng trăm kẻ kia thì ai biết đây vào đâu.
“ Ta chính là Hầu Phương Vực, nhi tử của Đại Minh hộ bộ thượng thư Hầu Tuân Chi, ta muốn gặp huyện tôn của các ngươi, ta có điều muốn nói.”
Vừa nghe Hầu Phương Vực thình lình hét lên, cả ba người còn lại kinh hồn, Mạo Tích Cương lao tới bịt miệng hắn: “ Ngươi quên chuyện nhà Vương Văn Trinh, Tả Lương Ngọc, Dương Tự Xương vì đắc tội với Vân Chiêu mà người thân gặp họa rồi sao, ngươi định mang họa về nhà à? Ngu xuẩn.”
Hầu Phương Vực bất chấp, như hổ điên vùng thoát khỏi tay Mạo Tích Cương, loạng choạng chạy tới bên đống lửa, liên tục khấu đầu: “ Chuyện này không liên quan tới ta, ta bị Mạo Tích Cương, Phương Dĩ Trí xúi bẩy, tất cả là lỗi của bọn chúng, ta tố cao, ta làm chứng, ta có thể nói ra toàn bộ kế hoạch của chúng cho huyện tôn.”
Ba người còn lại chết đứng tại chỗ.
Đám đao phủ đang ăn uống lạnh lùng tiếp tục, chẳng thèm để ý, mãi mới có một tên nhe hàm răng vàng khè tởm lợm của hắn hỏi: “ Nói vậy đều là cá lớn.”
Hầu Phương Vực vội vàng chỉ tay: “ Kẻ đó là Mạo Tích Cương, Phương Dĩ Trí, đầu lĩnh của Giang Nam Phục Xã, chuyện lần này do chúng phát động, bọn chúng còn câu kết với đám danh kỹ Cố Hoành Ba, Khấu Bạch Môn, Đổng Tiểu Uyển, Biện Ngọc Kinh chuẩn bị giết huyện tôn các vị, các vị nhanh nhanh bẩm báo huyện tôn, nếu không thì muộn mất.”
Lập tức có hai tráng hán nhảy lên ngựa, lao đi như bay.
Đối diện với đám đao phủ kéo tới, Mạo Tích Cương thống khổ nhắm mắt lại: “ Chúng ta chết ở đây chẳng trách ai được, chỉ trách chúng ta mù mắt.”
Phương Dĩ Trí đã chấp nhận vươn đầu chịu chém hét lớn: “ Kẻ này ngay cả kỹ nữ cũng không bằng.”
Trần Trinh Tuệ đã bị trói gô lại, vẫn ngẩng đầu nhìn Hầu Phương Vực: “ Ngươi đối xử với ta không tệ, không nói ra tên ta, nhưng ân tình này ta không nhận đâu, ta ha ha ha …”
Hầu Phương Vực nhìn ba người bị trói đi qua bên mình, như thoáng tỉnh táo lại định đi tới nói một câu xin lỗi, nhưng ba người kia đồng loạt quay đầu đi, hắn gào lên: “ Ta đang tìm đường sống ... Các ngươi quên rồi sao, Mạo Tích Cương sáng nay nói, trong số chúng ta phải có một người sống sót, ta không làm gì sai hết … ta không sai, ta phải làm thế.”
Bất kể là Hầu Phương Vực tự biện hộ thế nào, ba người kia không nói không rằng, mặc cho đám hắc y nhân ném lên xe.
Một tên hắc y nhân lấy thừng tròng vào cổ Hầu Phương Vực: “ Ngươi không tệ, vốn không cần phải trói, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.”
Xe ngựa lên đường, Hầu Phương Vực bị thừng kéo chạy theo như chó.
“ Ba người Mạo Tích Cương, Phương Dĩ Trí, Trần Trinh Tuệ chỉ cần sửa được thói xấu của đám văn nhân cũ thì có thể dùng được, bọn họ còn khí cốt. Còn tên Hầu Phương Vực đó thì thôi đi vậy, thứ tiểu nhân vô sỉ ...” Đoàn Quốc Nhân đặt một bản văn thư lên trước bàn Vân Chiêu:
Số phận bốn tên đó chưa đủ làm Vân Chiêu bận tâm, giết hay không cứ để người dưới quyết là được, xem xong đưa cho Giải Trại: “ Con cháu thế gia kém cỏi vậy sao?”
Giải Trại lắc đầu:” Hầu thị không phải thế gia gì cả, bọn họ từ tiện tịch đi tới ngày hôm nay mới qua hai đời, phải không ngừng luồn cúi mới có được địa vị này. Loại người này chưa nuôi dưỡng thành khí cốt của đại gia tộc, lập trường thay đổi theo chiều gió là chuyện thường.”
Hàn Lăng Sơn tỏ thái độ:” Ba người Mạo, Phương, Trần đã vượt qua được khảo nghiệm sinh tử, vậy thì không cần sỉ nhục thêm nữa, về phần Hầu Phương Vực, chúng ta không nên giữ lâu, bảo phụ thân hắn mang 2 vạn lượng bạc đến chuộc về là đủ rồi.”
Vân Chiêu phất tay:” Cứ làm thế đi, nhưng thả Hầu Phương Vực về trước, cứ để hắn vì biện bạch bản thân hủy thanh danh ba người kia ở Giang Nam rồi hẳng cho về.”
Giải Trại đứng dậy:” Ba người đó giao cho ti chức, Giang Nam không dễ có được tài tuấn cốt khí, trước kia thiếu người dẫn dắt không đi vào chính đạo, chỉ thấy thế giới qua miệng giếng mới sinh hiểu lầm lớn như vậy.”
“ Giờ cây già còn sinh ra lá, ti chức vui mừng biết bao.”
Bốn người này là bậc tuần tài kiệt xuất nhất trong giới sĩ tử Giang Nam rồi, vậy mà còn chẳng có được hùng tâm tráng chí, vậy thì tâm thái an phận của sĩ tử Giang Nam quá rõ ràng. Vậy còn lo ngại gì nữa, có thể lệnh Chu Quốc Bình đẩy nhanh tiến độ ở Giang Nam rồi.
Vân Chiêu cũng rất nhanh quên đám tài tử giai nhân kia, bởi vì mùa xuân năm đó xảy ra một chuyện vô cùng lớn.
Tiết tháng hai, vạn vật xuất phát từ quẻ Chấn, Chấn là sấm, gọi là ‘Kinh trập”, bởi vì côn trùng ngủ đông nghe sấm kinh hãi mà chui ra vậy.
Mùa xuân vốn phải là mùa vạn vật hồi sinh làm người ta khoan khoái, nhưng mùa xuân năm Sùng Trinh thứ 14, sấm không chỉ làm sâu bọ côn trung kinh hãi, mà còn đánh thức một thứ ma quỷ đáng sợ khác ... Dịch bệnh.
Năm Sùng Trinh thứ 9, dịch bệnh kỳ quái này chỉ phát sinh ở Sơn Tây, thường mùa xuân bùng lên, giữa hè thì tiêu tan.
Dịch bệnh như con thú đói khát, nó ăn no mạng người rồi sẽ biến mất.
Nhưng sau đó con mãnh thú này cứ đúng ngày lại tới, hơn nữa không ngừng mở rộng ra xung quanh, tới nay đã liên tục sáu năm tới nhân gian rồi.
Khi mùa xuân năm Sùng Trinh thứ 14 tới, dịch bệnh ngày càng hung mãnh, từ Sơn Tây nó đã lan tới Hà Nam, Hà Bắc, Sơn Đông, thậm chí là kinh sư.
Thật may, Vân Chiêu đã di chuyển hết nhân khẩu ở Thiểm Bắc đi tới trấn Ninh Hạ khai hoang rồi, nếu không bách tính nơi đó khó tránh được kiếp nạn.
Kéo sập Đại Minh không chỉ có Kiến Nô, tặc khấu, tham quan, còn có đủ loại hậu quả do biến đổi hoàn cảnh tự nhiên gây ra.
Càng là kết quả của vô số quốc tặc Đại Minh đồng tâm hiệp lực gây ra.
Nếu như Vân Chiêu xếp hạng theo trình trự thì đám quốc tặc do hoàng đế Đại Minh dày công lựa chọn ra mới đứng thứ nhất.
Từ khi Vân Chiêu phát hiện ra dịch bệnh xuất hiện, y bất chấp sự khuyên can của chính vụ ti, bí thư giám, dứt khoát điều toàn bộ nhân thủ nằm vùng ở Hà Bắc về, đồng thời phong tỏa Đồng Quan, hạ lệnh quan viên thuộc huyện Lam Điền từ Thằng Trì tới Đồng Quan không có lệnh không được phép vào Đồng Quan.
Trước kia Đồng Quan là đại môn của huyện Lam Điền, cách tuyệt liên hệ giữa Quan Trung và Đại Minh, nhưng vì lưu dân liên miên kéo tới, đại môn này phải đưa tới Hàm Cốc quan cổ đại.
Làm như thế không phải là vì chiếm lĩnh thêm đất đai, mà là bố trí lượng lớn lưu dân.
Từ khi Vân Chiêu đưa ra kế hoạch này, bất tri bất giác ngoài Đồng Quan đã tụ tập trăm vạn lưu dân, những người đó cũng đã thành người dân huyện Lam Điền, khiến Vân Chiêu vừa hoan hỉ lại đau đầu.
Hoan hỉ vì con dân đông thêm, đau đầu là vì dịch bệch.