Cho dù Vân Chiêu dùng mọi biện pháp đề phòng, ác ma dịch bệnh rốt cuộc tìm tới huyện Lam Điền, Thằng Trì bùng phát dịch bệnh, trong mười ngày trên 3000 người nhiễm bệnh.
Khi Vân Chiêu nhìn thấy ba chữ "ngật đáp ôn" trên văn thư của quan viên Thằng Trì đưa lên, toàn thân lạnh giá, không nói lên lời.
Ba chữ này không xa lạ gì với Vân Chiêu, bởi vì nó chính là thứ dịch hạch đáng sợ, một khi bị nhiễm, tỉ lệ tử vong lên tới bảy thành.
Năm xưa khi Vân Chiêu làm quan viên cơ sở ở tây bắc từng gặp phải dịch hạch do hạn thát truyền bá, cho nên bị cưỡng chế đi học tri thức về dịch hạch.
Mặc dù lần đó chỉ chết một người, nhưng đám quan viên cơ sở bọn họ bận rộn suốt cả một năm, diệt chuột, diệt bọ, xây dựng nhà tắm ở nông thôn, thúc giục thôn dân chăm chỉ thay quần áo, dọn dẹp phòng ốc, một cái thôn nhỏ cũng phát tới 200 kg thuốc diệt chuột.
Kết quả là không chỉ sạch bóng chuột mà còn giết chết mấy trăm con gà, chết luôn cả chó, thỏ, cừu, cùng với mấy người không muốn sống, chim chóc trên trời gần như chết không còn con nào.
Đó là đoạn ký ức mà Vân Chiêu không muốn nhớ lại.
Khi đó y chỉ là quan viên rất nhỏ, phụ trách chưa tới vạn người, còn bây giờ y gánh trên vai an nguy của hàng trăm vạn người.
Vì thế Vân Chiêu hạ liên tiếp chiếu lệnh chống dịch xuống, người sáu tám châu huyện tức thì rối loạn.
Tắm rửa là chuyện rất nhiều người thích làm, cũng có rất nhiều người không thích, tương tự có người thích quần áo sạch sẽ, cũng có người mặc một cái áo đầy bọ chét suốt cuộc đời.
Giờ thì không được rồi, huyện tôn có lệnh, tất cả mọi người hai ngày phải tắm một lần, quần áo hai ngày phải thay một lần, quần áo thay ra phải ngâm vôi sống, mỗi nhà phải quét dọn sạch, phát hiện ra rận, bọ chét là phạt 100 đồng.
Đồng thời thôn quê thu mua đuôi chuột, một cái hai tiền.
Sách lược không khác gì đời sau, chỉ có điều thuốc chuột thì Vân Chiêu không dám phát, y dám chắc thứ này mà phát ra thì Quan Trung lập tức chết từng đống, từng đống, không phải chuột mà là người ấy.
Đám Giải Trại, Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân đều cho rằng mệnh lệnh này của Vân Chiêu hơi vô lý, nhưng không ai nói gì, vì bộ dạng Vân Chiêu khi ra lệnh rõ ràng là sẽ không nghe bất kỳ ai.
Nhưng sau đó chuyện càng lúc càng phức tạp.
“ Huyện tôn, nha dịch dùng gậy đánh đập người không tắm rửa, mặc quần áo bẩn, đã có rất nhiều người oán thán, bách tính nói, ngài là người phú quý, tất nhiên thích sạch sẽ, họ là người cùng khổ, bẩn chút không hề gì, sao so được với nhà phú quý. Vì thế họ chống lệnh không nghe.”
“ Còn có người nói, dùng vôi sống ngâm quần áo sẽ phai màu, mặc lên người trông càng thêm khó coi.”
“ Còn có tiên sinh nói nha dịch ở giữa đường rũ tóc, rũ râu bắt chấy rận của người ta, tổn hại tới phong hóa. “ Liễu Thành ấp úng báo cáo, chưa bao giờ hắn nghe thấy nhiều lời không hay nhắm vào huyện tôn như thế, nhất thời lúng túng:
Vân Chiêu không thèm ngẩng đầu lên, cứng rắn ra lệnh:” Thưởng cho nha dịch làm chuyện đó, nói với bách tính, nếu không tuân thủ biện pháp ta đưa ra, ta sẽ làm theo cách ứng phó ôn dịch của Lý Hồng Cơ.”
Liễu Thành rùng mình, không dám ho he gì nữa, chạy đi làm việc.
Lần đại dịch này tất nhiên cũng ảnh hưởng tới Hà Nam nơi Lý Hồng Cơ chiếm cứ, thủ pháp hắn xử lý người tiếp xúc với người bệnh rất đơn giản thô bạo ... Chém chết phóng hỏa đốt thành tro.
Nghe nói hiệu quả lắm, mỗi tội người bị giết hơi nhiều.
Vân Chiêu vô cùng hâm mộ.
Biện pháp này nhìn có vẻ tàn khốc, nhưng lại là cách hữu hiệu nhất, đương nhiên nếu Lý Hồng Cơ phối hợp với cách của Vân Chiêu nữa thì sẽ là phương pháp khống chế dịch bệnh hoàn mỹ nhất.
Còn Vân Chiêu chỉ dám làm khi xảy ra dịch lợn, dịch gà, dịch trâu thôi.
Cái dịch bệnh này vốn có từ năm Sùng Trinh thứ 8, nhưng không dữ dội như vậy, tỉ lệ tử vong không cao, nhưng trải qua sáu năm nó biến dị, biến thành ác quỷ đồ sát ngàn vạn người.
Sau tai họa này, Đại Minh cũng hoàn toàn sụp đổ.
Vân Chiêu quyết định lúc này cứ rụt đầu làm rùa là tốt nhất.
Người, không đấu với trời.
Không phải là sợ, mà muốn đấu cũng phải có vốn chứ.
Bây giờ Vân Chiêu có đủ vốn chống lũ lụt, hạn hán, động đất, chứ chống lại thứ dịch bệnh này thì y không có một chút lòng tin nào, đây là chuyện khi nhân loại tiếp tục lớn mạnh, khoa học phát triển mới làm được.
Hàn Lăng Sơn không biết sợ mong được đích thân ra ngoài Thằng Trì để xem xét tình hình dịch bệnh thực tế, Vân Chiêu nghiêm khắc từ chối, y còn không cho quan viên Thằng Trì vào Đồng Quan chữa bệnh.
Bất kỳ chuyện gì liên quan tới dịch bệnh, Vân Chiêu đều dùng biện pháp vô nhân tính, y không giải thích, mà y chẳng giải thích được.
Nếu có Hàn Tú Phân ở đây thì tốt rồi, nha đầu đó vốn chuyên nghiên cứu về thứ này, đáng tiếc ba năm trước nàng vô tình khám phá ra tình yêu đích thực của đời mình ... đại dương bao la, nên bỏ đi làm hải tặc.
Thế nên chỉ còn lại Vân Chiêu đương đầu với thứ ác ma này.
Thứ vũ khí mạnh nhất để đối phó với dịch bệnh là tình thân trên thế gian, nó cũng tổn thương tình thân nhất.
Một người cha bị nhiễm ôn dịch, vì thế con cái hiếu thuận không ăn không ngủ túc trực bên giường chăm sóc, kết quả là toàn bộ con cái nhiễm bệnh mà chết.
Còn những đứa con bất hiếu phát hiện ra cha mình nhiễm ôn dịch ngay lập tức châm lửa đốt cả nhà, dịch bệnh không vì sự vô tình của họ mà trừng phạt họ.
Giống như Lý Hồng Cơ chỉ cần phát hiện một thôn có người mắc dịch bệnh, hắn lập tức giết sạch, sau đó phóng hỏa đốt cả người lẫn thôn, nên quân đội của hắn không bị trừng phạt.
Vốn Sùng Trinh lúc này phải cứng rắn, nhưng hắn lại làm trái ngược.
Hắn không chỉ tới Kỷ Niên điện cầu xin, thỉnh tội với thiên đế, mà bớt cái ăn từ miệng mình, phái hoạn quan đem cho người vì ôn dịch mà thiếu cái ăn cái mặc.
Vì thế đến tháng tư chuột kết thành bầy cắn đuôi nhau nhảy xuống sông, tiến về kinh sư.
Con mèo Vân Nương nuôi bắt được một con chuột, mới sáng sớm nó đã tha chuột tới dưới chân Vân Chiêu thỉnh công, Vân Chiêu dùng cồn lau mồm lau móng cho nó làm phần thưởng.
Còn về phần con chuột bị Vân Chiêu đích thân lấy củi, gắp lên, rưới dầu lên hoàn thành lễ hỏa táng.
Khi y làm chuyện này, hai lão bà đứng sau lưng, đợi trượng phu làm xong chuyện quỷ dị ấy, Phùng Anh mới hỏi nhỏ:” Phu quân, chuột đáng sợ lắm à?”
Vân Chiêu gật mạnh đầu:” Đại Minh mất bởi chuột.”
Tiền Đa Đa nghe vậy tưởng y nói đùa cười khúc khích:” Bất kể là mệnh lệnh của chàng có đúng hay không, ít nhất thiếp ra đường thấy ai nấy sạch sẽ, trông rất vừa mắt.”
Vân Chiêu khẳng định:” Chăm chỉ rửa tay, thường xuyên tắm rửa thay quần áo, còn tốt hơn uống thuốc bổ.”
Phùng Anh nói:” Nhưng mà chàng phải nói ra nguyên do chứ, nếu không cách làm bây giờ của chàng mất lòng rất nhiều người, nhất là chàng vứt bỏ quan viên nhiễm bệnh, không cho họ vào quan chữa bệnh, đã có nhiều người chỉ trích, thiếp lo thanh danh chàng khó khăn gây dựng sẽ mất hết.”
Vân Chiêu dùng kẹp sắt bới đống tro, xác nhận chuột đã cháy hết, lạnh nhạt nói:” Nàng mà nhiễm ôn dịch, ta sẽ đưa ngay nàng vào rừng sâu, sống chết xem số trời. Ta mà nhiễm ôn dịch, ta sẽ ngồi bên lò luyện sắt, phát hiện mình sắp chết là lao đầu vào ngay, các nàng khỏi phải vì ta xây dựng lăng tẩm, tổ chức tang sự.”
Thấy Tiền Đa Đa đang hí hứng, Vân Chiêu bổ xung:” Nàng cũng thế đấy.”
Phùng Anh tất nhiên không nghi ngờ tình cảm Vân Chiêu với các nàng, cau mày:” Rốt cuộc là vì sao?”
Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn trời:” Ôn thần đã hạ phàm rồi, lần này sẽ lấy đi 800 vạn mạng người, lợn rừng tinh nói với ta như vậy đấy, dùng ấn tín của ta đem lời này truyền đi khắp thiên hạ.”
....
Hôm nay dừng ở đây.