Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 650 - Q3 - Chương 220: Một Trăm Vạn Ngự Sử Ngôn Quan.

Q3 - Chương 220: Một trăm vạn ngự sử ngôn quan.

Nói tới mức này rồi, Vân Dương chẳng tính toán chuyện Vân Chiêu đấm mình một phát nữa, coi như chấp nhận số mệnh, lại sán tới tỉ tê: “ Chúng ta nên rời Đồng Quan, ta muốn tái hiện Hàm Cốc Quan ngày nào, năm xưa Tần Hiếu Công củng cố Hàm Cốc, nhóm ngó Chu thất, mang chí cuốn sạch thiên hạ, gồm thâu vũ nội, thôn tính bát hoang.”

“ Nay ngươi văn tài võ lược hơn Tần Hiếu Công năm xưa, cũng chiếm cứ đất Tần cổ, nên có chí gồm thâu bát hoang.”

Vân Chiêu chẳng chút khách khí đẩy mặt hắn ra:” Hàm Cốc quan tây dựa cao nguyên, đông là khe sâu, nam nối Tần Lĩnh, bắc là Hoàng Hà, một cứ điểm quân sự trọng yếu như thế, vậy mà sau thời Tần Hán không triều đại nào xây dựng lại Hàm Cốc quan, ngươi có biết vì sao không?”

“ Vì có Đồng Quan.” Vân Dương đáp:

Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn cái tên cao lớn, cố kiềm chế kích động cho hắn một đấm vào mũi:” Giờ ngươi ở Hàm Cốc Quan vẫn thấy Hoàng Hà chứ?”

“ Hoàng Hà vẫn còn mà.” Vân Dương không hiểu:

Vân Chiêu khép mặt hít sâu một hơi, từ từ thở ra mới có thể nói chuyện bình thường:” Hán Vũ Đế dịch chuyển Hàm Cốc Quan về phía đông 300 dặm ngươi có biết không? Ngươi có biết Hàm Cốc Quan ban đầu được gọi là xe không thể song hành, ngựa chẳng thể đi đôi, chỉ một con đường độc đạo, có thể nói một người giữ ải, muôn người khó qua không?”

“ Sau khi Hàm Cốc Quan đẩy về phía đông 300 dặm gần tới Lạc Dương, từ đó có hai con đường vào Quan Trung, mà Hàm Cốc Quan lại chỉ thủ một đường, hơn nữa không còn vị trí hiểm yếu nữa, ngươi xây dựng lại làm gì?”

Vân Dương do dự một chút cố biện hộ:” Ta muốn xây lại Hàm Cốc Quan ở chỗ cũ chứ sao.”

Liễu Thành thấy huyện tôn sắp tức tới tím mặt rồi, nhỏ giọng nói:” Hoàng Hà không ngừng hạ xuống, đã đổi dòng từ lâu, nên giờ có thể đi qua Hàm Cốc Quan cũ bằng lòng sông rồi.”

Vân Dương liếc hắn, nghiêm mặt nói:” Ta chỉ đang khuyên gián thôi, xây lại Hàm Cốc Quan là ví dụ, để huyện tôn chú trọng xây dựng thành trì, rất nhiều người nói với ta, Quan Trung nên xây tường cao, chúng ta mới có thể tiến có thể công, lui có thể thủ.”

Lưu Thành cười khổ:” Tướng quân chọn ví dụ chẳng ra sao cả.”

Vân Chiêu đã hít thở mấy lần nói:” Ngươi nói với những người đó, huyện Lam Điền sau này không xây dựng thành trì gì hết, đại môn các thành trì cũ cũng dần rỡ bỏ, sau đó tới tường thành.”

“ Vì sao? “ Vân Dương giật mình, sợ mình làm Vân Chiêu giận quá mất khôn:

“ Tộc người chúng ta cứ thích quây kín bản thân lại, sân nhà có tường còn chưa đủ, xây thêm cả tường thành, xây thành chưa thỏa mãn, xây Trường Thành dài vạn dặm. Bây giờ tới lúc chúng ta phóng mắt nhìn thế giới, không thể để tường thành che khuất tầm mắt chúng ta, tường thành đối diện với thuốc nổ, hỏa pháo vô cùng yếu ớt, không thể bảo vệ chúng ta được nữa, vậy còn xây thêm làm gì?”

“ Nói chậm, nói chậm thôi, đừng kích động ...”

Liễu Thành thấy Vân Dương ghi không kịp, đưa hắn tờ giấy:” Tướng quân không cần tốn công nữa, hạ quan chép cho ngài rồi đây.”

Hôm nay là lần đầu tiên Vân Dương tiến hành tấu đối đàng hoàng với Vân Chiêu, nhìn có vẻ hắn chuẩn bị rất lâu.

Mặc dù tiến hành chẳng ra làm sao, Vân Chiêu vẫn thấy đây là một sự tiến bộ, còn cổ vũ:” Giữa huynh đệ chúng ta không chuyện gì là không thể nói, dù có nói sai tối đa chỉ ăn đấm thôi, không có gì to tát.”

Vân Dương khó xử:” Gần đây có nhiều người tới tìm ta lắm, ta thấy họ nói cũng dễ nghe, cũng hợp lý, thậm chí có vài ông già chưa nói đã khóc ròng ròng, ta không đành lòng ...”

Vân Chiêu gật gù:” Đây là hiện tượng tốt, bất kể bọn họ nói đúng hay sai, chỉ cần bọn họ quan tâm tới Quan Trung là tốt rồi, điều ấy chứng tỏ bọn họ là biết lo lắng quốc sự, biết lo cho an nguy của chúng ta, đồng nghĩa chúng ta đã được thừa nhận. Rất tốt! Rất tốt!”

“ Ta không biết nữa, Vân Thư nói đám người đó đang lợi dụng ta, ta cảm thấy không phải thế, nói cho ngươi biết, cùng lắm chỉ ăn đòn, nên nói ra.”

Liễu Thành ghi chép lại cuộc nói chuyện của hai người, đột nhiên ý thức được điều gì, vội nói:” Huyện tôn, đây chính là thời cơ thích hợp rồi.”

Rồi kích động chạy về chỗ, lục lọi bàn làm việc bừa bộn của mình, lấy ra một tờ giấy lớn, trải lên bàn Vân Chiêu, mài mực thật đậm, chọn cái bút lông lớn nhất, hai tay đưa Vân Chiêu:” Xin huyện tôn ban tên.”

Vân Chiêu nhận lấy bút, chấm đẫm mực viết bốn chữ rắn rỏi mạnh mẽ "Nhật báo Lam Điền", bảo với Liễu Thành:” Người thiên hạ phải biết chuyện thiên hạ, từ nay về sau có quốc tặc muốn hại quốc gia, có cẩu quan xà xẻo bách tính, thiên hạ phàm có chuyện bất bình, Nhật báo Lam Điền đều trung thực chấp bút, chiêu cáo thiên hạ.”

“ Để người cứu quốc cứu dân, vứt bỏ sinh tử, để người đường đường đại nghĩa, để người trung hiếu nhân nghĩa được cả thiên hạ biết tới, chỉ cần là người vì nước vì dân, dù có mắng chửi ta cũng có thể đưa lên Nhân dân Nhật Báo.”

“ Những lời này vĩnh viễn ghi lên vị trí bắt mắt nhất của Nhật báo Lam Điền.”

Liễu Thành đầm đìa nước mắt, nghẹn ngào dùng ống tay áo thấm khô mực, cẩn thận giơ cao bốn chữ lớn đó lớn tiếng nói những người bí thư giám vây quanh: “ Từ nay về sau không còn có chuyện xấu xa có thể âm thầm xảy ra ở huyện Lam Điền, từ nay về sau bách tính Lam Điền đều là ngự sử ngôn quan, từ nay về sau huyện Lam Điền ta ắt phải làm được chính đại quang minh.”

Một đám quan viên trẻ kích động hô hào, xúm xít quanh Liễu Thành, cứ thế giơ cao tờ giấy rời đại thư phòng, reo hò đi ra ngoài thành Ngọc Sơn.

Vân Dương từ đầu tới cuối cứ há hốc mồm chứng kiến cảnh kỳ quái này, nhìn đám người Liễu Thành kích động đi xa mới nói:” Hình như vừa rồi ngươi đã làm một chuyện ghê gớm lắm thì phải.”

Vân Chiêu mỉm cười ngồi xuống bàn:” Ta chẳng qua chỉ cho họ in ấn công báo mà thôi.”

“ Thế thì sao, trước nay luôn có thứ này mà.”

“ Lần này khác, trước kia công báo là cho quan viên xem, giờ Nhật báo Lam Điền cho toàn bộ người trong thiên hạ xem, hơn nữa ai cũng có thể viết bài đưa lên báo, không chỉ là quan viên nữa, một tờ báo 2 đồng, đắt đấy.”

“ Hả, không xong, ta nhờ chuyện ta ăn đòn có lần lên công báo.” Vân Dương kinh hoàng, hắn bắt đầu nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề rồi:” Nếu, nếu thế chẳng phải sau này xảy ra chuyện như thế thì cả thiên hạ đều biết à?”

“ Đúng thế, nên sau này ngươi cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng để chuyện ngươi và lão bảo tử Minh Nguyệt lâu có gian tình bị người ta moi móc ra đưa lên báo ....”

“ Aaaaaaaaaaaaaaaaaa .............”

Vân Chiêu thong thả về hậu trạch trong tiếng hét thảm thiết của Vân Dương, phát hiện Tiền Đa Đa nằm dưới cây thạch lựu cắn hạt dưa, vỏ vứt vương vãi, Vân Xuân, Vân Hoa ở bên cạnh, đống vỏ của các nàng còn to hơn, xem ra đã rảnh rỗi lâu lắm rồi.

“ Hiển Nhi đâu?”

“ Phùng Anh đưa đi rồi, cô ấy nói giờ thiếp có thai, thân thể quý giá, giao nhi tử cho cô ấy trông, đoán chừng đang luyện võ.”

“ Nàng không lo à?”

“ Lo gì chứ, nhi tử thiếp thông minh lắm, dù Phùng Anh có muốn cho nó bú cũng quá tuổi rồi, với lại cô ta cũng không có sữa.” Tiền Đa Đa dương dương đắc ý, nàng cho Vân Chương bú từ nhỏ, đến giờ nó vẫn gọi nàng là mẹ:

Vân Chiêu cười méo xẹo, bọn họ cứ hay người nói một đằng, người hiểu một nẻo như thế: “ Ý ta là Chương Nhi, Hiển Nhi còn quá nhỏ để luyện võ.”

“ Chúng chỉ luyện nhãn lực, luyện cách ngã thôi, không lo.”

“ Sau này nàng đừng đánh nhau với Phùng Anh nữa.”

Tiền Đa Đa nào chịu:” Thiếp khó khăn lắm mới chiếm được thượng phong chín tháng, chàng đừng bênh cô ta.”

“ Ta không bênh Phùng Anh, mà ta vừa mới phê chuẩn cho in ấn Nhật báo Lam Điền rồi, nếu nàng bị đám Vân Xuân bán đứng, nói nàng suốt ngày đánh Phùng Anh, sẽ ảnh hưởng tới đại nghiệp thành mẫu nghi thiên hạ của nàng đấy.” Vân Chiêu tủm tỉm cười:

Tiền Đa Đa tức thì ngồi bật dậy trừng mắt với Vân Xuân, Vân Hoa:” Các ngươi dám à?”

Cả hai đồng loạt lắc đầu, thề thốt không dám.

Vân Chiêu tiếp tục dọa:” Tin tức về thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như nàng, thế nào cũng bán được với giá tốt.”

Tiền Đa Đa nhìn Vân Xuân, Vân Hoa vẫn bày ra vẻ mặt trung trinh bất khuất, nàng quyết định sau này không nên bắt nạt Phùng Anh nữa thì hơn, hai đứa ngốc này căn bản không chống lại được cám dỗ.

Bình Luận (0)
Comment