Sauk hi dọa cho Tiền Đa Đa không dám lợi dụng cái bụng bầu để bắt nạt Phùng Anh nữa, Vân Chiêu rất hài lòng, trong nhà nhẹ nhõm bình yên một chút vẫn tốt hơn.
Đương nhiên đối với Quan Trung cũng thế.
Bên ngoài kia quá nhiều khổ nạn rồi, đến Quan Trung mà cũng không thể để người ta sống thoải mái một chút thì thế giới này quá tệ.
Đôi khi bịt tai lại, chỉ nhìn mảnh đất dưới chân mình cũng là một loại hạnh phúc.
Bách tính có thể làm thế, Vân Chiêu thì không, vị trí của y đã xác định y lúc nào cũng phải chú ý tới thế giới bên ngoài.
Sau khi dịch bệnh vừa suy giảm một chút, Lý Hồng Cơ bắt đầu bao vây thành Khai Phong, Trương Bỉnh Trung cũng thèm khát Đại Hồ, không ngừng thăm dò tiến quân Trường Sa.
Phía kinh thành tựa hồ không có bất kỳ tin tức gì, Vân Chiêu đánh giá tin tức là những hành động quân sự, chứ chuyện giết đại thần, đổi thủ phụ thì xảy ra suốt, chả phải tin tức đáng kể nữa.
Năm kia thủ phụ Phạm Phục Thối vì tham ô mà được ban chết, năm ngoái thủ phụ Trương Tứ Tri bị biếm quan tới Tế Nam, năm nay Chu Duyên Nho lại lên làm thủ phụ.
Rất nhiều người thăng quan chẳng hiểu nguyên do, rất nhiều người mất chức một cách hồ đồ, càng có nhiều người chết mà không rõ nguyên nhân.
Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Lạc Dưỡng Tính danh còn thực vong mật báo cho Vân Chiêu rất rõ ràng, chẳng chuyện gì qua được mắt y.
Vân Chiêu thấy có vài người rất không nên giết, ví như Lưu Hiển, Tôn Nguyên Hóa, Dương Nhất Bằng, đều là số ít người còn có thể làm việc trong tay hoàng đế, về phần nội các thủ phụ Chu Duyên Nho, Vân Chiêu rất muốn kiến nghị hoàng đế nên sớm chém ngang lưng.
Có điều nếu y dâng lên tấu chương lên như thế, hoàng đế sẽ càng tin tưởng Chu Duyên Nho mà thôi.
Lạc Dưỡng Tính là cái tên hoàn toàn không có lòng trung thành gì hết, cho dù tên này đầu hàng Vân Chiêu từ rất lâu, Vân Chiêu vẫn phong tỏa nghiêm ngặt tin tức này, chỉ có 7 người biết hắn quy thuận huyện Lam Điền.
Chuyện này làm Lạc Dưỡng Tính vô cùng cảm kích, hắn không biết Vân Chiêu giữ bí mật này chẳng phải vì bảo vệ an nguy cho hắn, mà để sau này giết hắn không gây sóng gió gì.
Thực tế, phàm là người Vân Chiêu dùng tiền mua chuộc được thì y không định giữ một ai, y đúng là thích mua chuộc địch, nhưng mà dùng loại người này thì không.
Khi Vân Chiêu xem mật báo, Tiền Đa Đa và Phùng Anh không nói chuyện, một dạy hai đứa bé viết chữ, một nằm trên giường gấm xem sách.
Đợi Vân Chiêu xem xong, Tiền Đa Đa thu dọn đem ra chậu than ngoài hành lang đốt hết, đốt xong còn dội nước lên, xưa nay luôn là nàng làm chuyện này, không qua tay ai hết.
“ Tin tức hôm nay không hay à?” Tiền Đa Đa thấy sắc mặt Vân Chiêu âm trầm thì đặt chén trà bên tay y hỏi nhỏ:
“ Hoàng đế muốn nghị hòa với người Kiến Châu, chuyên môn phái mật sứ đem điều kiện nghị hòa đưa cho Trần Tân Giáp, xem xem chuyện này có khả thi không. Kết quả là Trần Tân Giáp xem xong lại đặt lên bàn rồi đi ra ngoài, thư đồng cho là công báo bình thường, đem phát cho binh bộ thị lang, sau đó ... Toàn bộ bách tính biết hoàng đế muốn nghị hòa với người Kiến Châu, ai nấy đều tức giận. Hoàng đế nổi trận lôi đình tống Trần Tân Giáp vào ngục, chẳng biết phải Trần Tân Giáp cố ý chơi khăm hoàng đế không nữa.”
“ Thiếp không biết tên Trần Tân Giáp này làm sao, có điều nếu chàng đột nhiên phái mật sứ đưa mật báo cho Từ Ngũ Tưởng, hắn tuyệt đối không để xảy ra sơ xuất nào, quan viên trọng yếu khác cũng thế. Cho nên thiếp nghĩ tên đó cố ý.”
Vân Chiêu vuốt gò má lại bắt đầu tròn trịa của Tiền Đa Đa:” Hoàng đế cũng nghĩ thế, lão bà thật thông minh, vậy nàng đoán xem, vì sao Trần Tân Giáp lại làm như thế?”
Tiền Đa Đa thuận thế dựa vào lòng y:” Có gì mà khó đoán, Trần Tân Giáp vì muốn bảo vệ danh dự của mình, hơn nữa còn muốn thông qua tổn hại thanh danh của hoàng đế để gia tăng danh tiếng cho mình. Nói cách khác, hoàng đế chẳng còn ra hoàng đế, thần tử cũng chẳng phải là thần tử nữa.”
Vân Chiêu đứng dậy đặt Tiền Đa Đa ngồi xuống ghế, thở dài:” Giờ hoàng đế chỉ còn biết thông qua không ngừng giết người để thể hiện quyền uy của mình, tên Trần Tân Giáp này chết chắc rồi.”
“ Lại chẳng phải người mình chết, thích chết thì cứ chết, chết càng nhiều càng có lợi cho phu quân.”
“ Về lý thì thế, nhưng đó là vết xe đổ chúng ta cần ghi nhớ để không phạm vào.” Vân Chiêu bảo Phùng Anh đang dạy hai đứa bé học:” Mai nàng lấy danh nghĩa mẫu thân gửi cho hoàng đế ít thuốc, giờ hắn cần thứ đó.”
“ Hoàng đế là con quỷ nghèo.” Vân Hiển đột nhiên ngọng nghịu nói:
Vân Chiêu ngớ ra:” Mẹ con dạy con thế à?”
Vân Hiển chu môi nói như con vẹt:” Mẹ nói, nếu không phải nhà ta cho miếng cơm, hoàng đế đã chết đói.”
Vân Chương cũng nói:” Mẹ nói, hoàng đế là đồ vô dụng.”
Vân Chiêu lườm hai lão bà của mình, thở dài mắng:” Vô tri.”
Tình cảm của Vân Chiêu với Sùng Trinh khó nói rõ ràng, Vân Chiêu biết Sùng Trinh rất cố gắng, hắn vô cùng nỗ lực cứu vãn giang sơn tổ tiên để lại. Nếu hắn chỉ là gia chủ một gia tộc nho nhỏ, nỗ lực này có thể giúp chống đỡ cả gia tộc, nói không chừng còn đi lên.
Nhưng hắn lại là hoàng đế Đại Minh, chủ nhân thiên hạ, ở cái vị trí này, không phải nói nỗ lực là đủ, nói không chừng càng nỗ lực càng tệ, vì nhiệt tình cộng ngu dốt sẽ thành phá hoại.
Hắn thiếu đôi mắt trí tuệ tinh tường để phân biệt được ngay gian.
Nếu Vân Chiêu là Sùng Trinh, y đưa Hồng Thừa Trù lên làm thủ phụ nội các, đưa Tôn Truyền Đình đi Liêu Đông đối phó Kiến Nô, rồi cấp đủ binh lực cho Lô Tượng Thăng chạy khắp nơi dẹp loạn.
Cho họ 10 năm tín nhiệm, cục diện Đại Minh tệ đến mấy cũng không tệ thế này.
Đương nhiên đó chỉ lời của người ngoài nhìn vào thôi.
Cho nên đêm hôm đó y ngủ rất ngon.
Quan Trung tháng 5 xanh ngắt một màu.
Trong phòng rất ngột ngạt, cho nên Vân Chiêu thích phe phẩy quạt ngồi làm việc dưới gốc cây hồng.
Hàn Lăng Sơn là tên không chịu được ngồi yên một chỗ, cho nên hắn nhận việc tuần tra rồi tới trấn Ninh Hạ.
Đoàn Quốc Nhân thì áo trắng như tuyết, khuôn mặt anh tuấn lạnh tanh, làm người ta không dám tới gần.
Còn về phần Giải Trại, mặc thanh y đại biểu thân phận quan viên huyện Lam Điền, đội mũ đen, ngồi ngay ngắn trong phòng, tựa hồ cái nóng chẳng hề ảnh hưởng tới ông ta.
Nơi làm việc của Vân Chiêu cách chỗ Giải Trại một cái cửa sổ, y vừa chợp mắt một lúc dưới gốc cây hồng, tinh thần ngời ngời, ngáp một cái hỏi Giải Trại:” Ông đưa ba tên công tử ăn trắng mặt trơn đi Thằng Trì, không sợ chúng chết sao?”
Giải Trại dừng bút trả lời:” Dịch bệnh ở Thằng Trì đã qua rồi, bây giờ đang xử lý hậu quả, để chúng đi chứng kiến bách tính khổ cực là chuyện tốt, nếu ba người bọn chúng vẫn không thể trầm tĩnh được, chỉ biết ảo tưởng thứ xa vời thì tương lai rất khổ.”
“ Huyện tôn, quan viên Thằng Trì mặc dù không chấp hành tốt lệnh cách ly của người, nhưng ba người bị chết vẫn là vì nước vì dân, nên thưởng, không nên phạt.”
Vân Chiêu lắc đầu, nghiêm mặt nói:” Chúng ta chấp chính không thể chỉ dùng bầu nhiệt huyết làm việc, rất dễ làm hỏng việc, phải chú trọng phương thức, phương pháp. Những kẻ đó từ thư viện ra, thừa biết dịch bệnh là gì, biết không phải sức người có thể kháng cự, lúc như thế phương thức quan trọng hơn tình cảm.”
“ Chúng ta đã quy định, thi thể người chết phải bị thiêu cùng nhà cửa và đồ đạc, còn cung cấp cả dầu hỏa, ai cho phép chúng đi vào thôn, thu liệm người chết. Nếu chúng cho rằng làm thế giúp Quan Trung mua chuộc lòng người, ta không cần loại lòng người đó.”
Đoàn Quốc Nhân trầm ngâm:” Huyện tôn, vậy Trương Xuân tự nguyện dẫn bách tính nhiễm bệnh vào núi cũng phải khiển trách sao?”