Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 654 - Q3 - Chương 224: Nhổ Cỏ Phải Tận Gốc. (1)

Q3 - Chương 224: Nhổ cỏ phải tận gốc. (1)

Thành Nam Kinh.

Từ sáng sớm đã có người bán hoa, bên bờ Tần Hoài lúc nào cũng sực nức mùi thơm.

Sử Khả Pháp từ một chiếc thuyết hoa đi xuống, dụi đôi mắt đỏ kè, nhìn sóng nước dập dềnh của Tần Hoài mà thở dài, lên xe rởi khỏi ổ ôn nhu này.

Tiếp xúc với huân quý không thể không tới Tần Hoài, bọn họ đã quen nằm trong đám hoa cỏ bàn việc rồi.

Cuộc tụ hội hôm qua do Bảo quốc công Chu Quốc Bật tổ chức, hắn là mời gần như tất cả huân quý, quan viên cùng cử cổ tới, ngay cả điền xá ông đã về nhà nghỉ hưu cũng không tha.

Mười mấy thuyền hoa cực lớn dùng xích sắt nối với nhau, trải ván gỗ lên, gần như có thể cưỡi cả ngựa.

Trên sân khấu nổi ấy, Chu Quốc Bật vừa ca vừa múa, tay cầm mã sóc kể ra 26 tội lớn của Vân Chiêu, nói tới chỗ kích động thì râu tóc dựng đứng, nói tới chỗ thâm tình nước mắt tuôn rơi.

Trên trời trăng sáng vằng vặc, dưới đất hơn trăm ca cơ phụ họa, đám Nho quan ngồi đó đều khóc ròng, dập đầu về phương bắc, mong vương sư có thể tức khắc bình định Quan Trung, trả bách tính càn khôn sáng sủa.

Không đợi mọi người hoàn hồn, lại có Hầu Phương Vực lạnh lùng đứng ra, cởi áo bào, lộ lưng chằng chịt vết roi tới tận xương, nói Lam Điền Vân thị không sửa tính đạo tặc, coi bách tính như trâu ngựa.

Lại nói Khấu Bạch Môn, Cố Hoành Ba rơi vào tay Vân Chiêu, bị y dùng đủ thủ đoạn dâm nhục xong đưa vào thanh lâu làm kỹ nữ, e lúc này chẳng còn trên nhân thế nữa.

Lại nói Mạo Tích Cương không chịu nổi hành hạ, phải khuất phục dưới tay Vân tặc, ngày ngày bị đưa ra làm trò chơi, đã chẳng khác gì cái xác không hồn.

Sử Khả Pháp chẳng tin, nhưng thấy đám sĩ nhân Gian Nam hừng hực căm phẫn nên ngậm miệng chẳng nói gì.

Trương Hiểu Phong, Đàm Bá Minh nghe say sưa, nhất là khi nghe tới Vân Chiêu dâm nhục đám Khấu Bạch Môn, giương tai lên muốn nghe chi tiết, đáng tiếc vị đại tài tử Hầu Phương Vực ấy chỉ nói lướt qua, làm người ta vô cùng nuối tiếc.

“ Đáng tiếc huyện tôn chỉ cho chúng ta ngầm thẩm thấu, không cho chúng ta dàn quân chinh chiến, cơ hội tốt thế này mà có nghìn cân thuốc nổ, nhất định làm lỗ tai huyện tôn thanh tịch hơn nhiều.”

“ Cần gì chứ đám người này giờ chửi mắng huyện tôn ác độc bao nhiêu, sau này chính nịnh bợ buồn nôn bấy nhiêu. Cứ đem ngôn luận, thi tử của chúng hôm nay chép lại, biên soạn thành sách, sau này xem tài học chúng thế nào, có thể bao biện cho chuyện hôm nay ra sao, ta thấy thú vị lắm.”

“ Phải rồi, mai tri phủ đại nhân điều tra thuế của huyện Thượng Nguyên thiếu hai thành, đối thủ của ông ta là Bảo quốc công học Tào Tháo múa sóc làm phú, chắc là một phen long tranh hổ đấu bình loạn đây.” Đàm Bá Minh cười hăng hắc:” Đồng tri thì tới Tiểu Cô Sơn dẹp loạn, vệ sở nơi đó mạo danh lĩnh quân lương đã nghiêm trọng lắm rồi, không chỉnh đốn không được. Còn thông phán nghe nói Bạch Liên giáo trắng trợn bắt cóc trẻ nhỏ trong thành đã phát cuồng, theo thông tin tra ra có lẽ phải đuổi tới Dương Châu mới tìm được trẻ nhỏ dùng.”

“ Vậy là cả phủ nha Ứng Thiên phủ, có hai huynh đệ ta quan chức lớn nhất.”

Trương Hiểu Phong gật gù:” An bài rất tốt, trong ba tháng tới ngươi là tri phủ.”

Đàm Bá Minh nhìn đám huân quý quan viên say sưa trong tiếng ca ai oán của ca cơ, lẩm bẩm: “ Trên đời luôn cần một số người làm việc thực tế.”

…… …..

Sử Khả Pháp về tới phủ nha, vừa day huyệt thái dương vừa chuẩn bị xem công văn thì thấy Trương Hiểu Phong, Đàm Bá Minh cũng đi vào:” Hôm qua Bảo quốc công bỏ tiền, sao các ngươi không ở lại phong lưu một hồi?”

Đàm Bá Minh khẽ thở dài:” Một đêm phong lưu vạn tiền, một lang trung quản lý chi tiêu như hạ quan sao đành.”

Sử Phả Pháp gật gù:” Quân tử giữ mình là chuyện tốt, nhưng có thể hòa nhập với số đông cũng là trí tuệ ứng xử.”

Trương Hiểu Phong lắc đầu:” Hạ quan tự biết mình không phải là người có ý chí kiên cường, loại chuyện này đừng nên có mở đầu thì hơn, nếu không rất dễ không cầm lòng được mà chìm đắm trong đó, đây gọi là tự biết mình.”

Sử Khả Pháp nghe vậy thì yên tâm, chắp tay một cái:” Có hai vị hiền đệ vì bọn ta trông nhà, lão phu không phải lo gì nữa.”

Đàm Bá Minh hổ thẹn:” Hai người hạ quan cũng chỉ thích hợp làm chó trông nhà thôi, nếu bảo tranh đấu với huân quý như Bảo quốc công, rốt cuộc không dùng được, chỉ hận không thể phân ưu với phủ tôn.”

Sử Khả Pháp cảm động đứng dậy kéo tay hai người:” Chúng ta quen nhau lúc nguy nan, tương giao lúc gió mưa bão bùng, chỉ mong hai vị hiền đệ chớ quên hùng tâm tráng chí xưa, để dựng lên nơi che mưa tránh gió cho Đại Minh.”

Trương Hiểu Phong ưu sầu hỏi:” Vậy là phương bắc không thể cứu được nữa sao?”

Sử Khả Pháp thống khổ lắc đầu:” Binh tai, dân loạn, lũ lụt, hạn hán rồi lại thêm vào dịch bệnh hoành hành, phương bắc nay đã nát hẳn rồi, lại còn có loại hổ lang như Vân Chiêu rình rập, không cách nào xoay chuyển nữa.”

“ Hôm qua Bảo quốc công liệt kê hai sáu tội lớn của Vân Chiêu, nhất định vạch trần được bộ mặt giả dối của y, người thiên hạ sẽ không ai tin y nữa.” Đàm Bá Minh căm phẫn: “ Vẫn còn hi vọng.”

Trương Hiểu Phong mắng: “ Ngươi thực sự nghĩ rằng Chu Quốc Bật vì nước vì dân sao? Theo ta thấy, hắn phẫn nộ vì Vân Chiêu cướp mất giai nhân, mượn hơi men bất mãn nói ra thôi. Ta đảm bảo giờ Chu Quốc Bật vô cùng khủng hoảng, hối hận chẳng kịp.”

Sử Khả Pháp rất tán đồng với lời này:” Hắn muốn ở lại Nam Kinh hưởng phúc à, nằm mơ, bản quan đã dâng thư, hi vọng bệ hạ điều đám huân quý này tới kinh sư, bọn chúng hưởng thụ hồi hôi nước mắt của bách tinh mấy trăm năm, giờ nên làm chút việc vì bách tính rồi.”

Năm ngoái đám huân quý nộp bạc thay lương thực, giữ lương thực trong tay, vốn định đầu cơ tích trữ, nhờ họ mua lương thực từ huyện Lam Điền về bán với giá bình ổn cho bách tính. Huân quý lại tiếp tục vung tiền muốn mua lương thực ngoài thị trường, họ bán ra liền 20 vạn gánh lương, huân quý khiếp hãi thu tay không kịp.

Năm nay giá lương thực rẻ như cỏ, nhưng không ai dám mua nữa, huân quý thừa mứa lương thực trong tay, không bán thành thối đành phải bán cho quan phủ giá rẻ.

Nhờ thế Sử Khả Pháp nay dư ra trong kho phủ 20 vạn lượng bạc, 20 vạn gánh lương, nếu lên kinh thành, tiếng nói của ông ta tăng mạnh, chuyện điều nhiệm huân quý từ Nam Kinh tới Bắc Kinh không phải không thể.

Không có những kẻ đó gây trở ngại, ông ta có thể thi triển hoài bão rồi.

Tất cả nhà công hai người thanh niên quen biết dọc đường này, Sử Khả Pháp cổ vũ hai người một phen rồi đi ngủ bù.

Hai người Trương Hiểu Phong, Đàm Bá Minh về phòng làm việc của mình, gọi tiểu lại tới dặn:” Vài ngày tới nếu phủ tôn muốn lấy tiền lương trong kho đưa lên kinh sư, các ngươi chớ ngăn cản.”

Tiểu lại lạnh lùng nói:” Cho ta xem thủ lệnh của huyện tôn.”

Trương Hiểu Phong nói:” Đây là chuyện gấp cần ứng biến.”

Tiểu lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn họ:” Đây là lương thực và bạc của huyện Lam Điền, hai người các ngươi không có quyền sử dụng.”

Đàm Bá Minh mềm mỏng hơn một chút:” Chuyện rất gấp, bọn ta sẽ làm thủ tục sau.”

Tiểu lại lắc đầu:” Đợi các ngươi hoàn thành thủ tục rồi hẵng nói.”

Trương Hiểu Phong đi qua đi lại, nhớ tới người cấp bậc cao hơn mình, tuy không muốn song đành nói:” Nếu có Chu Quốc Bình đảm bảo thì sao?”

Tiểu lại nheo mắt đi tới một bước:” Chu Quốc Bình đã rời Nam Kinh ba ngày rồi, trước khi đi không hề căn dặn ta chuyện chi tiêu lớn như thế.”

Trương Hiểu Phong nổi giận: “ Đây là chuyện khẩn cấp, đám quản lý kho tàng các ngươi sao lại cố chấp như thế.”

Tiểu lại thậm chí chẳng thèm giải thích, cứ thế xoay người đi, ở huyện Lam Điền, kho tàng sứ giả là hệ thống độc lập, thủ lĩnh tối cao của họ là Đoàn Quốc Nhân, phụ trách tất cả kho thuộc huyện Lam Điền.

Bọn họ có hệ thống thăng giáng riêng, nằm ngoài chính vụ, nên chẳng sợ gì hai người này.

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment