Khi hai người bọn họ sốt ruột thì tới chập tối Chu Quốc Bình trở về.
Nghe hai người bọn họ kể khổ, Chu Quốc Bình lắc đầu:” Các ngươi nhớ, lần sau vạn vạn lần phải theo quy củ, nếu không ta chính là tấm gương cho các ngươi, ta dám nói văn thư đàn hặc các ngươi tự ý chủ trương vượt ngoài quyền hạn đã lên đường rồi đấy.”
Đàm Bá Minh vỗ trán: “ Nhưng nếu như dùng 20 vạn lượng bạc, 20 vạn gánh lương mà có thể thanh trừ huân quý ở Nam Kinh là chuyện rất đáng làm, có thể đánh một trận, định càn khôn.”
Chu Quốc Bình cân nhắc chuyện này, sau đó soạn văn thư dùng ấn tín của mình, phái người dùng khoái mã đưa tới huyện Lam Điền.
Khi Triệu Quốc Vinh lại lần nữa xuất hiện trước mặt ba người, kiểm tra kỹ càng ấn tín của Chu Quốc Bình mới gật đầu, biểu thị Sử Khả Pháp có thể lấy đồ trong kho.
Còn chuyện Sử Khả Pháp đường đường là tri phủ Ứng Thiên phủ lại chẳng sử dụng lương thực, tiền bạc trong kho Ứng Thiên phủ thì hắn thấy chẳng có gì đáng nói cả, vì quyền quyết định thuộc về đại thư phòng thành Ngọc Sơn.
Ông ta vốn chẳng có quyền đó.
Thứ mà Sử Khả Pháp có quyền tùy ý sử dụng chỉ là kho của phủ nha thôi.
Xử lý xong chuyện này, hai người Trương Đàm đều có cảm giác như bị lột một lớp da vậy, lòng mơ hồ sinh ra chút sợ hãi với tên Triệu Quốc Vinh xưa nay chưa thấy cười bao giờ.
Tiếp xúc với loại người này đúng là tổn thọ.
“ Ta sở dĩ từ Dương Châu về gấp là do nhận được văn thư khẩn cấp của huyện tôn, huyện tôn không chấp nhận hành vi của Bạch Liên giáo, lệnh chúng ta phải trừ bỏ cái nhọt độc này ở thành Nam Kinh càng sớm càng tốt. Chúng ta cần thương lượng phải làm thế nào để đạt được mục tiêu này.” Chu Quốc Bình giải thích nguyên nhân mình vội vàng trở về:
Đàm Bá Minh rất bất ngờ:” Bạch Liên giáo là quân cờ vô cùng hữu dụng trong tay chúng ta, tiến có thể sai khiến chúng sống mái sinh tử, lui có thể vu oan hãm hại, sao lại xử lý.”
Chu Quốc Bình lắc đầu:” Không phải vấn đề vì sao, mà làm thế nào mau chóng diệt trừ Bạch Liên giáo, huyện tôn không cho chúng ta bất kỳ dùng cơ gì trì hoãn.”
Nghe vậy hai người Trương Đàm bỏ tâm tư lợi dụng Bạch Liên giáo, mà suy nghĩ làm sao nhổ tận gốc bọn chúng, nhưng vắt óc suy nghĩ hồi lâu mà không đưa ra được chủ ý nào.
Chu Quốc Bình mân mê chén trà:” Sử Khả Pháp muốn đưa hết đám huân quý Nam Kinh tới kinh sư, nghe có vẻ hay, song bọn chúng đi chỉ là người, còn gốc rễ chúng là ở đây, không cho ai lay động cả.”
“ Sao đột nhiên lại nói chuyện ...” Đám Bá Minh nói nửa chừng vỡ lẽ, vỗ trán bồm bộp:” Phải rồi, ý tỷ là muốn lợi dụng Bạch Liên giáo để nhổ tận gốc đám huân quý, rồi mượn huân quý cắn trả để diệt Bạch Liên giáo.”
“ Đúng, chính là vậy, còn chúng ta ở ngoài diệt những con cá lọt lưới.”
Trương Hiểu Phong thấy chủ ý này rất khả thi:” Vậy chúng ta cần phải lập một kế hoạch thật nghiêm ngặt.”
Chu Quốc Bình đứng dậy:” Các ngươi nghĩ thật kỹ đi, sau đó chúng ta lập kế hoạch rồi báo cho huyện tôn, ta nghĩ hoàng đế hẳn là biết tin tức Sử Khả Pháp chuẩn bị tiền lương cho mình rồi, khi đó lòng trung thành của ông ta có thể sánh với nhật nguyệt, khả năng của ông ta được thừa nhận, hoàng đế muốn có thêm tiền lương, ắt điều huân quý bắc thượng cho Sử Khả Pháp có thể thuận tay làm việc.”
“ Đợi huân quý rời Nam Kinh một cái, ta phát động Bạch Liên giáo ra tay, dù sao bọn chúng là đối tượng báo thù nhiều năm qua của Bạch Liên giáo.”
“ Chỉ cần kế hoạch này chu toàn, tất cả huân quý sẽ xa rời hoàng đế, chúng ta còn có thể nhổ tận gốc Bạch Liên giáo khỏi Nam Kinh, một công đôi việc.”
Kỳ thực đây là kế hoạch Chu Quốc Bình tính toán từ lúc bắt đầu giả mạo thần y đi Nam Kinh, nàng không cam lòng nỗ lực nhiều năm của mình mình trôi theo dòng nước, nàng khao khát lấy lại được sự tín nhiệm của Vân Chiêu.
Đây là kế hoạch có ý nghĩa cực lớn, ảnh hưởng sâu sắc, nàng đợi từ lâu rốt cuộc thời cơ cũng đã chín muồi rồi.
Thời gian thao tác kế hoạch này là 26 ngày.
Khi Vân Chiêu xem kế hoạch này thì về ngoài cửa sổ kêu râm ran, làm người ta bực mình, vì thế bực bội viết hai chữ đồng ý lên văn thư, sau đó ném cho Giải Trại.
Giải Trại trầm mặc rất lâu, cuối cùng viết hai chữ đồng ý, sau đó tới Đoàn Quốc Nhân, hắn có được văn thư vô cùng chi tiết từ Triệu Quốc Vinh.
Thế nên chẳng những hắn đồng ý còn chuyên môn lệnh Triệu Quốc Vinh cung cấp sự hỗ trợ lớn nhất cho Chu Quốc Bình trong phạm vi quyền hạn của mình.
Về phần Tiền Thiểu Thiểu, hắn lệnh 300 hắc y nhân bí mật nam hạ.
Huyện Lam Điền muốn hoàn toàn khống chế Ứng Thiên phủ, nhân thủ không thể ít hơn 2000 người.
2000 người này không phải phụ trách chiến đấu, đa phần họ phân bố ở các cơ cấu lớn nhỏ trong Ứng Thiên phủ, tạo thành kết cấu quản lý thực sự.
Chuyện này vốn không dễ dàng, Vân Chiêu ước chừng mất 3 năm mới có hiệu quả ban đầu, nhưng nhờ có Sử Khả Pháp, Hạ Duẫn Di, Trần Tử Long ngày đêm nỗ lực công tác, 2000 nhân mã này âm thầm đi vào quan trường Ứng Thiên phủ, khiến phủ nha vận hành trơn tru đạt hiệu suất cực cao.
Ba người Sử Khả Pháp chẳng biết gì, còn cho rằng họ đã sáng lập ra ra một nha môn mới hoàn toàn khác với nha môn khác ở Đại Minh, có thể nói đạt tới mức độ thay da đổi thịt rồi.
Khi ở một nơi đại đa số đều cần cù chăm chỉ làm việc, vậy thì số ít kẻ lười nhác, vô dụng muốn tồn tại được sẽ hết sức gian nan, muốn tham ô càng khó, vì thế những con sâu liên tục lộ diện, bị xử trí , bị cô lập.
Nhận ra điểm ấy, đám người Sử Khả Pháp mừng rỡ vô cùng, bọn họ ngây thơ nghĩ rằng mình tham liêm cần mẫn đã làm gương cho người dưới, cho rằng xã hội nhân trị của Đại Minh vẫn rất trong sạch.
Thế là tinh thần làm việc của họ càng thêm hăng say, đồng tâm hiệp lực tích góp hi vọng cho Đại Minh đông sơn tái khởi.
Sử Khả Pháp vào kho phủ, Triệu Quốc Vình không rời nửa bước.
Khi vào trong Sử Khả Pháp và tùy tùng phải thay y phục toàn thân không có lấy túi hay chỗ nào để chứa bạc, tay để trần, đi giày vải, đầu được chùm lụa trắng gần như trong suốt.
Đối với quy củ này, Sử Khả Pháp chẳng những không phản đối mà còn tán dương một phen.
Một cánh cửa có hai cái khóa, do hai người chưởng quản, phải có cả hai mở khóa mới vào được.
Có tận ba cánh cửa như vậy.
Sử Khả Pháp đi vào kho bạc dùng đá lớn xây thành, nơi này hết sức mát mẻ khô ráo, tướng quét vôi chống ẩm, đi qua cửa sắt là tầng tầng giá gỗ, trên gia bảy chỉnh tế những đĩnh bạc 50 lượng.
Nhìn thấy cảnh này, không ngờ hai mắt Sử Khả Pháp ươn ướt.
Triệu Quốc Vĩnh ở bên báo cáo: “ Bẩm phủ tôn, nơi này có tổng cộng có 230 giá gỗ, 53 giá chứa quan ngân 50 lượng, số còn lại đều là bạc hỗn tạp phải luyện lại mới thành quan ngân thực sự.”
Lúc này Sử Khả Pháp nào có nghe được gì, trong đầu ông ta là hình ảnh quốc khố trống không, mỗi lần hoàng đế thiếu tiền phải từ bỏ rất nhiều chính sách cải cách, bỏ rất nhiều bách tính có thể cứu viện, bỏ những cuộc chiến có thể thắng.
Tay ông ta lướt qua đĩnh bạc, cảm nhận độ cứng và mát lạnh từ đĩnh bạc, chúng thực sự tồn tãi, mỗi đĩnh bạc đều đẹp đẽ như tế.
Ông ta chẳng phải người tham tiền, nhưng tận mắt chứng kiến quá nhiều khổ nạn nhân gian rồi, thấy được nhiều bạc như thế, nhiệt huyết sôi sục, sỉ nhục gian nan hơn một năm qua ở Nam Kinh trở nên không đáng nữa: “ Bản quan muốn điều đi 20 vạn lượng bạc.”
Triệu Quốc Vinh khom người nói: “ Tuân lệnh, có điều phủ tôn cho biết số bạc này mang đi đâu? Ai áp giải?”
Sử Khả Pháp nhíu mày hoài nghi: “ Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Triệu Quốc Vinh bi thương vuốt ve từng đĩnh bạc: “ Hạ quan muốn biết những đứa bé này rốt cuộc sẽ đi đâu, còn có thể gặp lại bọn chúng nữa không? Đây là nơi chúng sinh ra, hạ quan đem chúng từ bạc vụn tạp nham luyện trên lửa mạnh, cuối cùng có được cuộc đời mới, chỉ hi vọng dù huyện tôn mang chúng đi đâu cũng là chuyến đi xa mà thôi, rồi cơ ngày bọn chúng sẽ quay về nhà mình. Mỗi đứa bọn chúng đều có tên, đều có giường riêng của mình ....”