Lạt ma không tin lạt ma, cho nên bọn họ muốn thế lực cường đại tham gia vào quá trình này để đảm bảo lạt ma mới được chọn ra đủ quyền uy.
Trước kia là Mông Cổ vương Lâm Đan, giờ Lâm Đan đã chết rất lâu rồi, không thể tuyển ra hộ pháp Phật sống mới, phiền nhất là hộ giáo pháp vương được A Vượng tuyển xong bị Vân Chiêu ngăn cản ngoài ngàn dặm, không cách nào giúp hắn.
Cho nên Vân Chiêu, người chiếm cứ toàn bộ Cam Túc và một phần Thanh Hải thành nhân tuyển hộ pháp tốt.
Giờ đối thủ phiền toái nhất của A Vượng chính là Tôn Quốc Tín có cả trăm vạn tín đồ.
Vì vậy mục đích A Vượng chính tới đây chính là hi vọng Vân Chiêu có thể thành hộ giáo pháp vương của hắn, đồng thời khi cần thiết có thể mượn lực lượng thế tục của Vân Chiêu giết chết Tôn Quốc Tín, hoàn thành đại nghiệp nhất thống của hoàng giáo.
Vân Chiêu là con lợn rừng tham lam, điều ấy ai cũng biết, bởi thế A Vượng mang theo lễ vật vô cùng phong phú, có thể nói là ê hề luôn.
Vân Chiêu và A Vượng đàm thoại rất nhiệt thành thẳng thắn, hơn nữa vô cùng hiệu quả, vì hiện giờ bọn họ đạt thành nhất trí là ... Bọn họ đều rất ghét Phật sống Mạc Nhật Căn.
Có thể đạt được ý kiến thống nhất làm A Vượng vô cùng hài lòng, chuyện còn lại là tục sự, để cho những lạt ma kia tiếp tục bàn bạc với bí thư giám, chính vụ ti Lam Điền.
Dù sao thì Vân Chiêu có tình cảm rất sâu với vùng đất Ô Tư Tàng, bất kể là ai kiếp trước bị đưa tới Dương Bát Tỉnh ba năm xây dựng trạm năng lượng địa nhiệt, đồng thời mất nửa số tóc ở đó cũng sinh ra tình cảm với mảnh đất rộng lớn ấy.
Liên tục ba ngày, Vân Chiêu và A Vượng đi bộ đo độ cao của Ngọc Sơn, dùng mắt quan sát sự giàu có của huyện Lam Điền, dùng lưỡi nếm tính đa dạng của món ăn Quan Trung, dùng tai nghe tiếng ca như thiên âm ở Minh Nguyệt lâu.
Quan hệ hai người thân thiết nhanh chóng, thậm chí tới mức trò chuyện thâu đêm.
“ A Vượng à, chuyển thế rốt cuộc cảm giác thế nào? Có cảm giác giống như dùng sức chui qua một cái áo da chật chội từ cái lỗ nhỏ không?”
“ A Trệ à, chuyển thế là loại chuyện thần kỳ, huyền diệu, là loại di rời lục thức, truyền thừa học thức, là trải nghiệm như đột nhiên bay lên mây trắng thấy Đại Nhật Như Lai, thân thể chẳng qua là cái vỏ thối, không đáng nhắc tới.”
Nghe A Vương ba hoa chung chung chẳng có lấy kinh nghiệm thực tế nào về đầu thai chuyển kiếp, Vân Chiêu biết ngay tên này là kẻ lừa đảo.
Trước kia y dùng sức chui vào cái áo da nhỏ chật chội mới chiếm cứ thân thể này, chui hết rồi hôn mê ba ngày, suýt nữa dọa mẹ chết khiếp, làm mẹ bế y khóc ba ngày mới dỗ y từ trong bóng tối trở về.
Đâu ra Đại Nhật Như Lai gì chứ, nếu có cũng là do Vân Nương đóng giả.
Nói chuyện với tên lừa gạt một câu cũng là lãng phí, vì thế Vân Chiêu không truy cứu hành vi của đồng nghiệp nữa, bắt đầu đem toàn bộ tinh thần đặt vào việc làm sao thông qua thông qua A Vượng để khống chế Ô Tư Tàng.
Mọi người là đồng nghiệp, tất nhiên có cục diện mới xuất hiện, thái độ đối xử với họ cũng khác.
Nếu như người trước mắt chỉ kế thừa học vấn của tiền nhân, chứ không phải thiếp thu học vấn hậu nhân giống y, vậy thì chẳng có mấy ý nghĩa với Vân Chiêu.
“ Thông qua phương thức rút thăm bình vàng để nhúng tay vào Ô Tư Tàng là biện pháp tốt, sau này bất kể là vị Phật sống nào chuyển thế đều phải thông qua chúng ta. Chúng ta dùng rút thăm tác động tới lựa chọn linh đồng chuyển thế, chuyện này là cục diện có lợi cho chúng ta.” Trương Quốc Trụ là người rất ghét thần linh, hoặc có thể nói là thù hận:
Năm xưa hắn dẫn theo hai đứa muội gian nan sinh tồn trong đám lưu dân, từng vô cùng thành kính cầu xin thần phật khắp trời đất, kết quả muội tử nhỏ nhất của hắn vẫn chết.
Hắn đi trộm thức ăn bị chó cắn, bị người bắt, hắn vẫn cầu xin thần linh, hi vọng thần linh mở lòng từ bi một lần, để hắn thoát thân mang thức ăn về cho muội tử.
Vậy mà hắn vẫn bị treo lên dùng roi quất ... Nếu không phải Trương Quốc Oánh thừa lúc tối trời lén lút kéo hắn về, khả năng hắn bị đánh chết rồi.
Trải qua những chuyện như thế, với hắn, nếu trên đời này thực sự có thần phật thì cũng là những kẻ độc ác, hắn nhìn thần phật chẳng khác nào nhìn vào khúc gỗ mục vứt đi.
“ Thanh Hải vì muối nên là nơi rất quan trọng với chúng ta, mà Ô Tư Tàng ở bên trên Thanh Hải, thêm vào chúng ta sắp khống chế Vân Nam, Thục, cho nên cùng lắm tới năm kia, Ô Tư Tàng sẽ bị chúng ta bao vây ba mặt. Nếu như Ô Tư Tàng có vấn đề, ba lãnh đại của chúng ta đều bị tác động, cao nguyên tuyết vực, phái người chinh phạt là không hiện thực, bởi thế ti chức kiến nghị, không nên bỏ qua cơ hội này. Nếu có thể để hồng giáo thay hoàng giáo là tốt nhất.”
Đoàn Quốc Nhân chưa bao giờ quên chí hướng của mình, giờ thời cơ tới chỉ Tây Vực trên bản đồ, dùng bút đỏ khoanh vòng:” Chớ có quên nơi này, nếu chúng ta phái binh lấy Tây Vực thì Ô Tư Tàng sẽ ở giữa vòng vây của chúng ta.”
Một tấm bản đồ tốt như thế mà bị Trương Quốc Trụ, Đoàn Quốc Nhân, Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu bôi vẽ nhoe nhoét hết cả.
“ A Vượng từng nói, khai chiến với Ô Tư Tàng là khai chiến với toàn bộ thần phật trên trời, không ai có thể thắng được. “ Vân Chiêu thuật lại nội dung tán gẫu với A Vượng thời gian qua với mọi người:
“ Giả thần giả quỷ, cho ti chức một vạn quân, ti chức sẽ quét sạch cao nguyên, xem thần phật nào xuống cứu được chúng.” Trương Quốc Trụ dùng hành động thể hiện sự mệt thị với thần phật:
“ Thư thả đã.” Vân Chiêu nhìn cái bản đồ không còn chỗ trống, ném bút đỏ đi:” Trình tự trước sau rất quan trọng, hiện giờ chỉ có thể làm vài việc chuẩn bị thôi, vẫn phải biểu thị toàn lực ủng hộ A Vượng, đồng thời trải đường cho Tôn Quốc Tín tiến vào Thanh Hải. Đợi thời điểm tới chúng ta tiếp tục mưu tính, giờ chỉ có thể thế thôi.”
A Vượng chuẩn bị xây dựng một hành cung, một nơi biện kinh ở Ngọc Sơn, vì thế Vân Chiêu định san phẳng Bình Phong Sơn đối diện với Vọng Nguyệt Phong.
Nơi này trước kia chuẩn bị dùng để mở rộng viện nghiên cứu vũ khí, giờ xem ra phải xây Phật tự trước.
Vì viện nghiên cứu có thể xây ở bất kỳ nơi nào mà Vân Chiêu muốn, Phật tự thì khác, người ta yêu cầu có địa thế cao, phong cảnh tốt, còn phải lộng lẫy xa hoa, không thể xem nhẹ.
Trong ấn tượng của Vân Chiêu thì Ô Tư Tàng là mảnh đất bần cùng, khi A Vượng lấy ra vạn lượng hoàng kim thì y lập tức thay đổi khái niệm thâm căn cố đế đó.
Đá trên Bình Phong Sơn đã bị lấy đi gần hết, các công tượng khoét ở trong núi mấy chục cái hố lớn.
Giờ những cái hố này chứa đầy thuốc nổ, hi vọng có thể hoàn toàn san phẳng đỉnh núi.
Ngày phá núi, A Vượng cũng tới, hơn nữa còn ăn mặc long trọng, đề nghị muốn đích thân châm lửa, Vân Chiêu tất nhiên đồng y với yêu cầu nho nhỏ đó.
Vì thế A Vượng trước tiên ngồi dưới mặt trời tụng kinh, sau đó giang rộng hai tay, tự hồ đang kể lể gì đó với trời cao, thế rồi Bình Phong Sơn sụp đổ trong tiếng nổ lớn.
Đá bay vút lên trời, vô cùng nguy hiểm, có điều A Vượng không hề để ý, cứ đứt ở mảnh đất trống, cứ như ngọn núi này là do hắn nhẹ nhàng phất tay một cái làm sụp đổ.
Vân Chiêu nấp sau chỗ che chắn mà tim đập chân run, A Vượng chẳng mảy may thương tổn một cách thần kỳ, đôi khi một người muốn làm lãnh tụ gì đó, đúng là cần vận may.
Đổi lại là người khác, ví dụ như là loại người thích gây họa như Hàn Lăng Sơn thì đã bị loạn thạch đập cho nát bét rồi.