Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 713 - Q4 - Chương 009: Phản Tặc Tây Chinh.

Q4 - Chương 009: Phản tặc tây chinh.

Quá nửa đá ở Bình Phong Sơn rơi xuống vách núi, bách tính vừa vặn có thể dùng số đá này để xây dựng một cái đập nước.

Bình Phong Sơn biến mất rồi, chuyện này chẳng lên quan gì tới các công tượng đục đá, đào hố, nhồi thuốc nổ, ai ai cũng tán tụng pháp lực cường đại của lạt ma A Vượng, mở ra mảnh đất lành để truyền bá Phật giáo Tạng vào Trung Nguyên.

Đám học sinh thư viên thấy chuyện này rõ vớ vẩn, định lên tiếng đính chính, bị các tiên sinh xách tai mắng một trận, thế là không lắm mời nữa.

Bách tính cũng thấy chuyện này rất vớ vẩn, nhưng họ chẳng nói gì hết, nhất là những nhà mà kinh doanh những thứ liên quan tới xây dựng như gạch ngói gì đó, con cái trong nhà dám nói linh tinh bị trưởng bối cho ăn đòn nát đít.

Người ta bỏ ra một vạn lượng hoàng kim đấy, nói cái quái gì chả đúng.

Ấy, bách tính Quan Trung thật thà chất phác vậy đấy.

A Vượng tới Quan Trung, thế là mục nhân Thanh Hải không còn tập kích thương đội vận chuyển muối ở Lam Điền nữa.

Cố Thủy Khả Hãn của Thạc Đặc bộ trước kia luôn đối địch với Lam Điền cũng lần đầu tiên mang mã não, gia súc tới cống nạp cho Trường An.

A Vượng là một người thông minh, hắn tới Quan Trung là biểu thị người Ô Tư Tàng từ bỏ thống trị Thanh Hải nơi họ luôn muốn thống trị mà không cách nào thống trị được, đồng thời để lại kẻ địch ngoan cố Cố Thủy Khả Hãn cho Vân Chiêu.

Hắn cho rằng đợi tới khi Vân Chiêu xua binh nhất thống Tây Ninh vệ thì cũng là chuyện vài năm sau, tới khi đó thế cục Trung Nguyên sẽ có phát triển mới.

Còn cao nguyên tuyết vực là nơi người ngoài không thể tiến vào, dù là khi người Hán cường đại nhất thì đó vẫn là cấm địa của họ.

Tiếp tục như vậy không được, cao nguyên Thanh Tạng là nguồn ba con sông lớn, nơi đó không cho phép có sơ xảy gì hết.

A Vượng ở Quan Trung đúng một tháng mới đi, để lại một đoàn lạt ma, phục trách trao đổi với huyện Lam Điền chuyện thông thương.

Vân Chiêu đồng ý thiết lập trà mã ti ở các châu Tần, Hà, Thao, chuyên môn lấy trà để đổi lấy ngựa.

Đây xem như một chính sách lợi dân.

Lúc này huyện Lam Điền không có như cầu quá lớn với ngựa, bao năm qua bọn họ vẫn giữ giao dịch mật thiết với Mông Cổ, giờ lại nạp diện tích lớn thảo nguyên, căn bản không thiếu nữa.

Chẳng qua là nhìn thấy ngựa Hà Châu cao lớn uy phong hơn ngựa Mông Cổ nên mới chấp thuận.

Cùng với việc A Vượng tới Quan Trung, huyện Lam Điền liền có thêm rất nhiều việc, khu vực biên thùy phía tây đều có biến hóa mới, trong đó phiền nhất là hành lang Hà Tây.

Tây Ninh vệ thì Vân Châu tất nhiên phải lấy, thế nên vấn đề chiếm lấy Võ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng của hành lang Hà Tây được đưa lên thảo luận.

Nay những vùng đất đó vẫn nằm dưới sự thống trị của Cố Thủy Khả Hãn.

Đây vốn là chính sách trói buộc cũ "cắt đất phong tước, tự mình trông giữ" của Đại Minh, khiến cho bách tính một dải Hà Hoàng tới thủ lĩnh bộ tộc mà không biết tới Đại Minh, quyền lực của những thủ lĩnh này cực lớn, chẳng khác nào thổ hoàng đế.

Vân Chiêu cho rằng đây là chính sách nuôi hổ gây họa, một quốc gia thực sự sở hữu một mảnh đất phải phái quan lại, quân đội tới quản lý, chấp hành luật pháp, chính sách thống nhất, trung thu cùng lượng thuế, như vậy mới nói mảnh đất đó thuộc về mình được.

Đoàn Quốc Nhân vô cùng phấn khích, nói rằng trên đời này không ai hiểu hành lang Hà Tây cùng Tây Vực hơn hắn, kiên trì muốn rời thành Lam Điền, suất lĩnh đoàn luyện Ninh Hạ, Thiên Thủy tới hành lang Hà Tây, kiến lập công huân vô thượng của Hoắc Khứ Bệnh năm xưa.

Vì thỏa mãn khao khát lập công của Đoàn Quốc Nhân, Vân Chiêu rút 200 quan quân cơ sở từ chỗ Cao Kiệt phân phối cho hắn, đồng thời lấy thêm cả 3000 kỵ binh từ chỗ Lý Định Quốc.

Tháng 4, lúa mạch đã cao nửa thước, Đoàn Quốc Nhân rời thành Lam Điền tới Lan Châu, bắt đầu hành trình tây chinh.

Đây sẽ là quá trình dài.

Bất kể là trận đánh ở đó khó khăn ra sao, con đường dài thế nào, Đoàn Quốc Nhân chưa bao giờ bỏ tham vọng mở rộng về phía tây của hắn, giờ hắn được toại nguyện.

“ Đừng mạo hiểm.” Vân Chiêu lần nữa căn dặn Đoàn Quốc Nhân:

“ Kiếm cho ta một khối ngọc thạch thật tốt nhé.” Hàn Lăng Sơn nghiêm túc nhờ vả:

“ Kiếm cho ta một lão bà tốt.” Trương Quốc Trụ thấy đã tới lúc nghĩa tới đại sự cả đời rồi:

“ Cho ngươi 2000 tội tù, cứ dùng thoải mái, không cần nể mặt ta.” Tiền Thiểu Thiểu hào phóng đẩy cho Đoàn Quốc Nhân một đống rác rưởi, nhờ tên này giết thay:

“ Đợi ta về nhất định sẽ cho mọi người một tây bắc ổn định giàu có.” Đoàn Quốc Nhân hào tình muôn trượng vẫy tay tạm biệt, nhảy lên ngựa phi nhanh, theo sau là 277 học sinh mới tốt nghiệp thư viện:

Người đi tiễn Đoàn Quốc Nhân rất nhiều, trong đó có Chu Mỹ Sác và Mộc Thiên Đào kín đáo nấp sau hàng cây, tránh xa tầm mắt người khác.

Nhìn Đoàn Quốc Nhân dẫn người lên đường, Hạ Hoàn Thuần kích động tới toàn thân run rẩy, hắn từng thỉnh cầu sư phụ cho đi theo Đoàn Quốc Nhân, bị sư phụ từ chối dứt khoát.

Cảnh tượng xuất chinh hùng tráng đó lần nữa kích thích hắn, Hạ Hoàn Thuần không nhịn được nữa, hét lên đối với đám đồng môn:” Đại trượng phu lập công dựng nghiệp chính là ngày hôm nay, các ngươi có đi hay không?”

Cái mặt vuông vức của Vân Triển cũng đỏ bừng bừng đấm cái cây bên cạnh:” Đi chứ.”

“ Vậy thì đi thôi.”

Hạ Hoàn Thuần phất tay, bốn năm thiếu niên chạy tới chuồng ngựa thư viện Ngọc Sơn, hắn thấy bất kể thế nào mình cũng phải tham dự cuộc tây chinh vĩ đại này.

Mộc Thiên Đào ngực phập phồng không thôi, hai tay nắm chặt, có thể nhìn ra hắn rất muốn đuổi theo Đoàn Quốc Nhân, song cuối cùng chân không nhúc nhích.

“ Huynh muốn đi giúp đám phản tặc kia sao?” Chu Mỹ Sác giọng hơi run suýt chút nữa đưa tay ra giữ người, Mộc Thiên Đào là người duy nhất khiến nàng thấy còn chung chí hướng với mình ở nơi này:

Một Thiên Đào hít sâu một hơi, giọng muôn vàn nuối tiếc, dù đối phương là phản tặc, nhưng phản tặc đó hắn cũng muốn làm:” Đó là tây chinh, nam nhi nào mà không có giấc mộng phong lang cư tư chứ, vó ngựa Đại Minh xa nhất tới được Cáp Mật, từ đó chưa từng rời Gia Dục Qua nửa bước ... Giờ quân Lam Điền nối lại giấc mộng đó, thiên quân vạn mã xuất Thiên Sơn ... Xuất Thiên Sơn ... “

“ Mỹ Sác, hôm nay ta nhất định phải uống say một phen.”

Nói xong không đợi Chu Mỹ Sác kịp nói gì đã kéo tay nàng đi về nhà ăn thư viện.

Tay hắn rất nóng, Chu Mỹ Sác rất muốn quát Mộc Thiên Đào vô lễ, nhưng lòng mềm nhũn, cứ đề hắn kéo đi, tự thuyết phục bản thân vì xung quanh nhiều người nàng không muốn lên tiếng để người ta biết thôi.

Lương Anh tất nhiên phát hiện Chu Mỹ Sác bị Mộc Thiên Đào kéo đi, nàng có chức trách trên người, tất nhiên là phải đi theo. Có điều Lương Anh thấy không cần gấp, cái tên Mộc Thiên Đào lạnh lùng ấy rốt cuộc dám nắm tay Chu Mỹ Sác rồi.

Giờ mà nói hai người họ không có gian tình thì ma nó cũng chẳng thèm tin.

Mộc Thiên Đào hôm nay máu nóng bốc lên đầu, chắc là quên hết lễ giáo rồi, đừng để hắn uống say sau đó làm chuyện gì đó.

Nghĩ tới đấy Lương Anh vội vàng gọi lớn:” Đợi ta với.”

Đại trù nhà ăn thư viện đã quen nhìn thấy cảnh thiếu niên lúc nhiệt huyết dâng trào rồi, cho nên khi Mộc Thiên Đào ôm mất cái đều heo vừa luộc chín, ông ta chẳng giận, cười vui vẻ tặng thêm cho hắn một đĩa lạc vừa chao xong.

Thứ này vừa trồng quy mô lớn ba năm, quý lắm, hôm nay người uống rượu nhiều nên ông ta làm nhiều chút.

Mộc Thiên Đào thường ngày tuy lạnh lùng song rất lễ phép được lòng người khác, lại dẫn theo tiểu cô nương xinh đẹp, đại trù quyết định giúp hắn một tay, lấy vò rượu dưới gầm bàn ra:” Các ngươi còn nhỏ, thư viện không cho uống cho uống rượu, uống rượu nếp đi.”

Đối với Mộc Thiên Đào đang kích động mà nói, giờ uống gì cũng là rượu, kẹp vò rượu dưới nách cười:” Cám ơn.”

….

(*) Phong Lang Cư Tư: Nói tới việc Hoắc Khứ Bệnh đánh đuổi Hung Nô sau đó lên núi Lang Cư Tư lần đàn báo với trời, thời phong kiến, phong thiện là vinh dự tối cao, kỳ thực Hoắc Khứ Bệnh cũng đã làm một chuyện kỵ húy, việc này chỉ đế vương mới được làm thôi.

Bình Luận (0)
Comment