Cho phép Đoàn Quốc Nhân triệu tập năm vạn đoàn luyện tây chinh không phải là quyết định vội vã của tập đoàn Lam Điền.
Từ khi A Vượng tới Quan Trung, Cố Thủy Hãn biết những thổ ti, đầu nhân lớn nhỏ trên cao nguyên sẽ không một lòng với mình nữa, vì thế hắn cầu viện người bản tộc ở Tây Vực.
Đế quốc Nguyên Mông mất đi quyền thống trị ở Trung Nguyên, sự thống trị của họ ở các nơi khác cũng bị trọng thương.
Rất nhiều hãn quốc đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ba cái là mạc bắc, mạc nam và mạc tây.
Trong đó Vệ Lạp Đặc mạc tây được sử sách Đại Minh gọi là Ngõa Lạt, bọn họ đã đánh bại 50 vạn đại quân Đại Minh ở trận chiến Thổ Mộc vào thời Anh Tông cực kỳ cường thịnh, còn bắt được Anh Tông, quân đội thậm chí một dạo tới dưới kinh sư Đại Minh.
Đáng tiếc sự cường thịnh đó chỉ là bông hoa sớm nổ tối tàn, sau khi Dã Tiên chết, Ngõa Lạt cũng xuống dốc.
Triều Đại Minh từ đó cũng không còn sức bắc chinh nữa, mạc nam Mông Cổ trở nên cường đại, Vệ Lạp Đặc bị ép đi về phía tây, vì thế xưng là mạc tây Mông Cổ.
Vệ Lạp Đặc chú yếu có bốn bộ tộc lớn là Chuẩn Cát Nhĩ bộ, Hòa Thạc Đặc bộ, Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ, Đỗ Nhĩ Bá Đặc bộ, trong đó Thạc Đặc bộ là minh chủ.
Năm Sùng Trinh thứ 8, cũng là 7 năm trước, Hoàng Thai Cát đánh bại Lâm Đan hãn của mạc nam, lấy được ngọc tỷ truyền quốc của gia tộc hoàng kim, lên ngôi bảo tọa đại hãn Mông Cổ.
Từ đó các bộ tộc Mông Cổ thuần phục Kiến Châu, bao gồm Chuẩn Cát Nhĩ bộ và Thạc Đặc bộ.
Năm Sùng Trinh thứ 10, Lam Điền huyết chiến Kiến Châu ở một dải Trương Gia Khẩu, tổn thất nặng nề nhất lại là Mông Cổ mạc nam, một dạo khiến thảo nguyên không thấy cừu dê, không nghe thấy tiếng ca mục dân.
Trận chiến đó làm loạn bố cục người Mông Cổ, thành Lam Điền ngăn cách giao thông đông tay, cũng cắt đứt liên hệ mạc tây với Mãn Thanh, thế là Chuẩn Cát Nhị bộ nhanh chóng cường đại.
Cố Thủy Hãn thân là minh chủ tiến vào Thanh Hải cùng một dải hành lang Hà Tây, Chuẩn Cát Nhĩ bộ cũng phát động cuộc chiến tranh đoạt Tây Vực với Diệp Nhĩ Khương hãn quốc.
Các quốc gia Tây Vực vốn hỗn loạn, làm sao có thể là đối thủ của Chuẩn Cát Nhĩ bộ, thế là chỉ sau năm ngắn ngủi, Chuẩn Cát Nhĩ bộ đã chiếm lĩnh vùng đất rộng lớn từ Biết Thất Bát Lý tới nam bắc Thiên Sơn.
Còn Hoàng giáo giáo tông A Vượng cũng bắt đầu thương mại qua lại với Lam Điền, đồng thời ngầm thừa nhận Lam Điền chiếm cứ hồ muối.
A Vượng sở dĩ làm như thế nguyên nhân quan trọng là Tàng Ba Hãn thống trị vương triều Cát Mã và Xuyên Tạng Mộc Phủ thổ ti, Khước Thất hãn Khách Nhĩ Khách bộ, đều tin vào bạch giáo, đối kháng với hoàng giáo khi đó có lượng lớn dân chúng làm cơ sở.
Có được giúp đỡ của Chuẩn Bát Nhĩ, Cố Thủy Hãn đánh vào Thanh Hải, thu nạp vô số bộ chúng Khách Nhĩ Khách bộ và Thổ Mặc Đặc bộ.
Có điều thế lực Cố Thủy Hãn tăng mạnh cũng khiến quan hệ giữa hắn và Chuẩn Cát Nhĩ trở nên vi diệu.
A Vượng và Tang Khúc Kết thượng sư lập tức gửi thư thỉnh cầu Cố Thủy Hãn phái binh hộp pháp.
Cũng bởi thế Cố Thủy Hãn thèm khát sự giàu có đất Tạng trước tiên để lại một bộ phận ở lại Thanh Hải đề phòng Cát Nhĩ Bộ, sau đó nam hạ tiêu diệt Bạng Ba thổ ti, ép thế lực Mộc phủ về Lệ giang.
Cố Thủy Hãn giả vờ mình phụng lệnh A Vượng, nhưng nửa đường đánh thẳng Lạp Tát.
Tàng Ba Hãn không kịp đề phòng vội vàng rút lui, nhưng bị Cố Thủy Hãn giết chết.
Tàng Ban Hãn hung ác tin bạch giáo đã chết, nhưng lại xuất hiện Cố Thủy Hãn càng hung hãn hơn ...
Thế là A Vượng đành đi mới Vân Chiêu còn điên cuồng hơn nữa tới đối phó với Cố Thủy Hãn.
Đó là chính trị.
Không thể không nói A Vượng nhìn Vân Chiêu rất chuẩn.
Hắn mang theo đủ thành ý và hàng hóa, rốt cuộc cũng khiến Vân Chiêu động lòng, 5 vạn quân không thuộc quân đội chính quy tiến về hành lang Hà Tây, kiềm hãm một phần tinh lực, đề phòng hắn đem hãn đình của Mông Cổ đạt ở Lạp Tát. (Lhasa)
Hạ Hoàn Thuần chạy mất rồi, còn nói dối với Đoàn Quốc Nhân là sư phụ phái hắn tới tiền quân góp sức ... Vân Chiêu biết tin nổi trận lôi đình, phái người đi bắt, ai ngờ quân khốn kiếp đó đề phòng trước nên xin làm tiên phong chạy xa lắm rồi.
Vân Chiêu hết cách đánh gửi thử bảo Đoàn Quốc Nhân đừng để thằng tiểu quỷ đó bị hủy trong cuộc tây chinh mang tính thăm dò này.
Đoàn Quốc Nhân rời đi, đại thư phòng khôi phục sự yên tĩnh vốn có, nhưng mỗi người đều biết, từ hôm nay trở đi, Lam Điền bước vào cục diện mới.
“ Đi đứng cho tử tế, không cần đi ngược ra ngoài, mông ngươi trông đẹp lắm, ta muốn nhìn thêm một chút.”
Liễu Thành là người bị mắng đầu tiên hôm nay, nguyên nhân là Vân Chiêu chướng mắt với hành vi học thái giám đi ngược của hắn.
Quan viên bí thư giám đang ôm văn thư ngoài cửa thấy lão đại lật đật chạy ra, người nào người nấy xúm lại thì thầm hỏi vì sao hôm nay huyện tôn khó tính như thế.
“ Còn không phải vì thằng tiểu quỷ Hạ Hoàn Thuần trốn học chạy đi tham gia tây chinh, huyện tôn không yên tâm chứ sao.”
“ Ồ, nếu thế ta vào bẩm báo tin tức tốt, huyện tôn có lấy đồ ném ta không?”
“ Khó lắm, gần đây huyện tôn mừng giận thất thường, lần trước ta cũng tới báo tin tốt cho huyện tôn, bị huyện tôn mắng ta y phục không chỉnh tề.”
“ Thôi xong rồi, Giải Trại giết mất hai tên lý trưởng của thành Lam Điền, ở thành Lam Điền có nhiều lý trưởng đều là lưu dân Đại Minh chạy ra tái ngoại, vì nhiều nguyên nhân cùng các loại công lao thành lý trưởng, sau đó coi mình như đại lão gia, tham ô đã đành đi, còn bức tử người khác. Các ngươi bảo xem ta đưa văn thư này cho huyện tôn có cần phải mặc khải giáp vào không?”
Mọi người đang xì xào bàn luận thì nhìn thấy Tiền Đa Đa bế khuê nữ xách một cái hộp cơm từ đại môn đi vào, đám quan viên bí thư giám thở phào, có người làm huyện tôn cao hứng lên rồi.
Khiến huyện tôn cao hứng đương nhiên không phải Tiền Đa Đa, phu thê mấy năm rồi ngày nào chẳng gặp làm gì còn nhiều cảm xúc như thế.
Có thể xua mây đen gọi nắng tới chỉ có thể là Vân Xước thôi.
Vân Xước ngồi trên bàn làm việc dùng tay bốc cơm ăn lem nhem, Vân Chiêu bê bát cơm ngồi bên cạnh dùng ngôn ngữ không ai hiểu giao lưu với khuê nữ.
Mỗi lần Vân Xước tới, đám Hàn Lăng Sơn chạy cho xa.
Khung cảnh ấm áp đó, đám người bí thư giám thừa cơ xếp hàng đặt văn thư lên bàn Vân Chiêu, sau đó ra ngoài cửa kiên nhân đợi hồi âm.
“ Phu quân gần đây hỏa vượng, nên uống trà hoa cúc giải nhiệt.” Tiền Đa Đa ghé tới bên miệng Vân Chiêu ngửi ngửi, sau đó quạt quạt tay trước mũi, ý bảo mồm Vân Chiêu khó ngửi:” Chàng vẫn bực mình chuyện thằng tiểu quỷ đó sao?”
“ Không phải.” Vân Chiêu nghe hỏi tới chuyện này không còn hứng ăn cơm:” Cẩm Châu thất thủ rồi, Tổ Đại Thọ lại đầu hàng người Kiến Châu, vậy đã đành đi, ông ta còn thuận tiện bẫy luôn 2000 binh mã của Ngô Tam Quế.”
Tiền Đa Đa ngạc nhiên:” Tổ Đại Thọ là cữu cữu của Ngô Tam Quế kia mà.”
“ Thì thế, Hồng Thừa Trù từng nói, ông ta sẽ từ bỏ phòng tuyến Ninh Cẩm, giờ xem ra ông ta vẫn không thể từ bỏ, Cẩm Châu mất rồi, ta chẳng hiểu vì sao ông ta tiến quân tới Tùng Sơn, bày trận như muốn quyết tử với Kiến Nô vậy.”
Đúng lúc này Tiền Thiểu thiểu đi vào thư phòng:” Huyện tôn, Đại Minh binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp phái lang trung Trương Nhược Lân bí mật tới Liêu Đông.”
Không ngờ Vân Chiêu chưa kịp nhận văn thư thì Vân Xước đã nhanh tay tóm lấy rồi, nắm rất chặt, Vân Chiêu phải dỗ ngon dỗ ngọt để lấy lại.
Tiền Thiểu Thiểu vô trách nhiệm nhiệm ngồi xuống ăn chực.
Vân Chiêu không cách nào lấy lại được văn thư, phải bế khuê nữ ra ngoài đại thư phòng đi vòng quanh kiếm cái gì làm khuê nữ hứng thú để đánh lạc hướng, rất lâu sau mới quay về đại thư phòng.
Hàn Lăng Sơn đã đợi sẵn từ trước, đợi Vân Chiêu đi vào báo:” Ngày 16 tháng 2 truyền tin, chỗ Hồng Thừa Trù không có gì thay đổi, có mật sứ bí mật tiếp xúc với ông ta khuyên hàng, ông ta giết mật sứ đưa đầu về kinh để tỏ tâm chí.”
Vân Chiêu đặt khuê nữ lên bàn, trong tay Vân Xước có thêm hai món chiến lợi phẩm không biết giật từ trên người ai xuống: “ Xem ra Lão Hồng là người tin tưởng được, chúng ta khởi động kế hoạch cứu viện ông ta thôi.”
Hàn Lăng Sơn nhíu mày: “ Chuyện này liên quan tới bí mật thân phận của nhiều người, bại lộ rồi tổn thất rất lớn, huyện tôn chắc chứ?”
“ Khỏi phải đợi nữa, bắt đầu đi, chúng ta hành động chậm thì muộn mất.”
“ Không cần khảo nghiệm ông ta sao?”
Vân Chiêu xua tay: “ Tốt nhất đừng khảo nghiệm, nhân tính luôn là thứ khó qua được khảo nghiệm nhất. Nhớ, nhân tính mong manh, cần nâng niu quý trọng chứ đừng khảo nghiệm.”
...
Hôm nay dừng ở đây.