Quen biết Hồng Thừa Trù lâu rồi, Vân Chiêu tất nhiên có cái nhìn riêng về con người ông ta.
Đó là một người tự luyến.
Đương nhiên ông ta có vốn để tự luyến, vì bất kể là đọc sách, đi thi, làm quan, tác chiến, không mặt nào là ông ta không làm tới cực đỉnh.
Trải qua những thành tích như thế, tất nhiên tạo nên tính cuồng ngạo tự luyến.
Mọi chuyện trên đời đều luôn nằm trong sự kiểm soát của ông ta, cho nên ông ta ít nhiều giữ được vẻ dửng dưng trấn định, chẳng phải vì ông ta đạm bạc, mà là ông ta chẳng bận tâm.
Trong mắt người thông minh như ông ta, người xui xẻo do mình mà ra, người chết do đáng chết, phú quý thì ắt phải có lý do phú quý.
Mọi sự trên đời này đều có nguyên cớ của nó ... Ông ta có thể từ manh mối nhỏ để tìm ra mạch phát triển của sự việc.
Người thông minh thực sự có thể quyết định phú quý, bần cùng, hưng thịnh, xa sút của người khác, giống kỳ thù cao minh, thiên hạ là bàn cờ, người đời là từng quân cờ.
Thống khổ là thứ không có giá trị, thương xót chẳng có ý nghĩa, là tay chơi cờ, làm gì bận tâm tới trung hiếu nhân nghĩa, máu chảy khắp nơi.
Chỉ cầu không cô phụ tài hoa của bản thân, chỉ cầu đừng lãng phí sinh mệnh.
Thế nên Vân Chiêu thấy ông ta là nhân tuyển gia súc rất tốt, có thể dùng đến chết.
Vân Chiêu rất ít khi đi đánh giá chuyện một người chưa làm, mặc dù y biết rất nhiều người vào thời khắc mấu chốt sẽ đưa ra lựa chọn gì, y vẫn ép cảm xúc yêu ghét xuống, đẩy những quân cờ còn hữu dụng về phía trước.
Ví như lần cứu viện Hồng Thừa Trù này.
Có lẽ chính Vân Chiêu chưa ý thức được y đã dần hình thành tâm lý đế vương, đó là coi con người như từng quả dưa, hứng lên thì cầm quả dưa lên ngắm nghía, không thích thì dẫm một cái khiến kẻ đó biến mất trong đám đông.
Con người đều thích leo lên cao, đó là quyền lực.
Vân Hiển lúc này dẫm lên đầu Vân Chiêu, muốn đạp cha ra khỏi giường của mẹ, có điều hiệu quả tất nhiên là không được rõ lắm, thân thể nó mặc dù hơi mũm mỉm, chân cũng to, nhưng mà chưa thể đá lăn cha nó đi được.
Nhi tử của Sùng Trinh mà dám làm thế thì dù nó có ba tuổi đi chăng nữa cũng bị mang tới phủ tông nhân cho ăn đòn, Vân Chiêu chỉ nhấc chân nhi tử ra, tiếp tục tán gẫu với Tiền Đa Đa.
Đến lượt Tiền Đa Đa phải gỡ tay nhi tử ra khỏi tóc mình, còn đánh đít nó một cái, cái thẳng tiểu hỗn đản này, cứ lúc nào ngủ với cả cha mẹ là lên cơn luôn.
Vân Hiển bị mẹ xua đuổi thì lại lăn sang phía cha, dùng cả chân cả tay ôm lấy đầu Vân Chiêu như ôm dưa, gỡ thể nào cũng không được.
May là dù sao cũng là trẻ nhỏ, nghịch điên đấy rồi cũng lăn ra ngủ ngay được.
Tiền Đa Đa mắt lúng liếng, giọng cũng như mèo kêu, bất kể Vân Chiêu nói cái gì đều tán dương rất vô nguyên tắc, làm Vân Chiêu rất hưởng thụ, phát hiện nhi tử ngủ không biết gì liền mắt qua mày lại đầy gian tình ... Thế rồi Vân Xước trong nôi bật khóc.
Khuê nữ lại đái dầm rồi.
Đây là chuyện hết sức bình thường đối với phu thê có con nhỏ.
Cho tới giờ Vân Chiêu vẫn chưa từng có ý nghĩ giao con mình cho người khác chăm sóc, con do mình sinh ra mà, không giống như đồ đệ, dù Hạ Hoàn Thuần lên chiến trường cũng phái người khác chiếu cố thôi.
Vân Xước khóc, Vân Hiển vốn đã ngủ rồi liền tỉnh ngay cười khanh khách lộn người trên giường, hai phu thế chỉ đành chia nhau ra, một đi thay tã cho con, một thì trông đứa hai năm nữa là có thể cho ăn đòn.
Không đánh được Vân Hiển, Vân Chiêu chuẩn bị đánh Trịnh Chi Báo không nghe lời.
Thi Lang ở Triều Châu kiến thiết thủy quân đã có tiến triển, hắn đem mười sáu chiến hạm vừa đóng xong bọc những tấm sắt dày ở chỗ yếu hại, sau đó nóng lòng muốn ra biển.
Nhờ viện nghiên cứu vũ khí giảm bớt trọng lượng của hỏa pháo đi rất nhiều, việc chế tạo thuyền vỏ sắt đã trở thành hiện thực.
Mặc dù sắt thép rất dễ bị rỉ trong biển, Vân Chiêu không bận tâm mấy, loại thuyền này chỉ cần dùng trên biển chừng mười năm là được rồi.
Mạn thuyền, cột buồm được bọc sắt, khi đối diện với pháo lõi đặc mà hải chiến hay dùng có năng lực phòng ngự nhất định, không giống thuyền gỗ, rất dễ bị bắn tan nát.
Quan trọng nhất là khi thuyền bọc sắt húc thuyền gỗ, thì khỏi cần phải dự đoán gì nữa rồi, sức húc nhọn hoắt có thể xẻ đôi thuyền gỗ.
Huyện Lam Điên có sản nghiệp sắt thép vô cùng phát triển, giờ lại có thêm công cụ thủy lực hiệu quả, nghiệp cán thép rốt cuộc sản xuất với lượng nhỏ.
Mười sáu chiến hạp bọc giáp đã hao sạch số tấm thép huyện Lam Điền làm ra trong một năm.
Khi Thi Lang đem hạm đội này ra biển, tự tin của hắn bùng nổ, thậm chí hắn không thể chờ đợi thêm dù chỉ một khắc, suất lĩnh cả hạm đội tới Chương Châu.
Trước đó một ngày, Chu Tước còn cùng sứ giả của Trịnh Chi Báo còn uống rượu nói cười ở Triều Châu, thương lượng khi đại thọ Trịnh Chi Báo thì Vân thị nên tặng món quà gì.
Giờ quà đã ra biển.
“ 6000 thủy thủ, vẫn chưa đủ thực lực.” Hàn Lăng Sơn luôn chú ý sát sao tình hình kiến thiết thủy quân của Thi Lang, nhìn mô hình thuyền bọc sắt, tuy có chút đắc ý, nhưng vẫn cố gắng để ngữ khí của mình thật bình đạm:
Trương Quốc Trụ đảm nhận vị trí của Đoàn Quốc Nhân để lại, lúc này vẫn đang tiếp nhận xử lý lượng lớn tin tức mà khi ở thảo nguyên hắn không được biết, cho nên nhiều chuyện hắn phải xác nhận:
“ 170 vạn đồng bạc, hơn 200 tốt nghiệp sinh, hơn 1000 công tượng, hai mươi tinh anh của viện nghiên cứu, lại còn điều động toàn bộ tài nguyên của Quảng Châu, mất nhiều thời gian như thế để dồn sức vào 16 cái chiến hạm sao?”
“ Lại còn không coi trọng lực lượng trên đất liền, giờ chiến hạm đi hết rồi, nếu Triều Châu bị tập kích từ đất liền phải làm sao?”
“ Hiện giờ quân đội của Trương Bỉnh Trung chiến đấu với quân triều đình và cường hào địa phương ở Giang Tây khiến giao thông giữa Lam Điền ta và Triều Châu bị cắt đứt nữa chứ, có phải Thi Lang quá nóng vội rồi không?”
Tiền Thiểu Thiểu cười thoải mái:” Vẫn còn có Chu Tước giữ Triều Châu mà, ta tin không phải vấn đề lớn.”
Trương Quốc Trụ cau mày:” Đoàn Quốc Nhân tây chinh thì ta còn hiểu, nhưng tới giờ ta chưa hiểu vì sao chúng ta lại đầu tư vào biển lớn như thế? Bằng số tài lực đó nếu gây dựng đội quân trên đất liền có thu hoạch còn lớn hơn.”
“ Chẳng lẽ ngươi chưa xem văn thư Hàn Tú Phân gửi về à?”
“ Xem rồi, chẳng qua là mậu dịch trên biển thôi mà, đối với chúng ta mà nói không quá quan trọng, lúc này phải mau chóng khôi phục ruộng đồng, thủy lợi, đường xá, giải quyết vấn đề cái ăn của người dân mới là quan trọng nhất. Ta cảm giác thời gian ta không ở thành Ngọc Sơn, chúng ta có chút chệch đường rồi.”
Hàn Lăng Sơn bảo vệ quan điểm từ góc độ của chính Trương Quốc Trụ: “ Sản xuất từ đất đai rất có hạn.”
Trương Quốc Trụ nổi giận, nhưng cũng rất khẩn thiết: “ Nhưng đó mới chính là cái gốc, Lam Điền muốn phát triển phải có cái gốc thật vững, đợi tới khi đó các ngươi làm thế, ta không có ý kiến gì. Thực lực của chúng ta còn chưa mạnh tới mức một khi xuất quan là tung hoành thiên hạ đâu, thời khắc này xin mọi người hãy chú ý hơn tới hình hình nội địa.”
“ Thành Lam Điền đánh một trận lớn đã phải dưỡng sức rồi, trấn Ninh Hạ vừa mới có chút sản xuất đã đem chi viện cho Đoàn Quốc Nhân, chúng ta vẫn còn Hán Trung, Tương Dương, Vũ Xương, Lạc Dương đều cần phải chi viện, những nơi đó là cơ sở để chúng ta tiến lên.”
“ Lòng dân chưa ổn định, bách tính vẫn hoài nghi với quan phủ, một khi chi viện không theo kịp, lúc đó hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Xin chư vị từ giờ trở đi hãy đem tinh lực đặt ở thứ ngay trước mắt, đừng ngẩng đầu quá cao nhìn tận chân trời nữa.”
Nói rồi đứng lên, trịnh trọng vái một vòng với mọi người trong đại thư phòng.