“ Thư ạ … à đúng rồi.” Vân Chiêu phản ứng chậm mất một nhịp, thời gian qua cùng đám Vân Mãnh đi tuần thị, suýt nữa quên mất chuyện trọng đại này, kích động đặt sổ sách xuống:” Chỉ cần tìm thấy được thứ con cần, đừng nói 600 đồng, mà 6 vạn cũng đáng. Mẹ, mất bao lâu mới tới nơi?”
“ Nhanh lắm, từ đây tới kinh thành dùng khoái mã đi về chưa tới 10 ngày, nhi tử, hực sự có loại lương thực như con nói à, không phải là con bịa ra chứ, con à, nói cho mẹ đi, có phải Lợn rừng tinh nói cho con không?” Vân Nương tò mò lắm, mãi mới đợi được nhi tử về để hỏi:
Những 10 ngày? Vân Chiêu không cách nào gán tốc độ này với chữ nhanh được, nhưng ở thời này đành chịu thôi, sốt ruột vô ích ngồi thẳng lên, mông lại đau một trận, dựa lưng vào chăn khẳng định:” Có ạ.”
Vân Nương tiếp tục sán tới gần nhi tử:” Thực sự sản xuất được một vạn cân mỗi mẫu à?”
“ Nếu để một người tên Viên lão trồng, mỗi mẫu có vạn cân sẽ khiến ông ấy thương tâm rơi lệ, gần đây nghe nói ông ấy đang trồng gạo ở đất phèn, sản lượng còn hơn cả mạch trong ruộng nước nhà ta.” Vân Chiêu tích cực quảng cáo cho cây trồng mới:
Vân Nương bực bội đẩy nhi tử một cái:” Toàn lừa mẹ, có điều nói thật đấy, cái đứa bé lười như con mà lại động lòng như thế, chắc chắn là thứ tốt rồi.”
Mình mà lười à? Mẹ không thấy nửa tháng qua mình cưỡi lừa chai mông sao, Vân Chiêu không hiểu sao trong mắt mẹ mình lại thành đứa bé lười:” Sao mẹ không tin nhỉ, ruộng nhà mình trồng bí ngô mỗi mẫu còn được 2000 cân cơ mà, đó cũng là đồ tốt do nước Hồng Mao truyền tới đấy.”
“ Nhưng bí ngô là rau, không thể ăn thay cơm được.”
“ Khoai tây là thứ tốt nhất, nó không chỉ là rau củ, còn là lương thực, khoai lang cũng ngon, nhưng mà quá ngọt, có điều lá khoai lang có thể ăn như rau ngon lắm .... Còn về ngọc mễ, nó là lương thực chân chính, còn ngon hơn kê ...”
Vân Nương hết sức đắc ý:” Thế nào, tiên sinh mà mẹ tìm cho con tốt chứ? Trước kia chỉ biết học vấn ông ấy tốt, không ngờ lại còn là thân đệ đệ của Từ thị lang, sau này con tham gia khoa khảo, có thể chạy cửa vị thị lang này.”
Mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định biến con trai thành trạng nguyên, Vân Chiêu thở dài: “ Mẹ ơi, từ sau khi vị thị lang đó bỏ thân phận đệ tử Nho gia, nếu để người ta biết con có liên quan tới ông ấy, ngay cả thi tú tài cũng chẳng hi vọng gì.”
Vân Nương ngẩn ra, luyến tiếc lắm, có quan hệ tốt như thế mà không thể dùng.
Vân Chiêu phe phẩy cuốn sổ trước mắt mẹ: “ Mẹ, chúng ta đi Tây An đi.”
Vân Nương ngạc nhiên: “ Con không thích nhà ngoại công con cơ mà.”
“ Con muốn đi mua ít sắt, rèn chút binh khí, hiện giờ đại đa số người trong sơn trại vẫn chỉ có cuốc với xiên, mà xiên lại là xiên gỗ nữa.” Vân Chiêu không hiểu được sự cố phấp của Phúc bá, nhất quyết không chịu cho y mở kho vũ khí:
Vân Nương nghiêm mặt nói: “ Con thực sự muốn làm cường đạo à?”
“ Không nhất định phải làm cường đạo ạ, chủ yếu là xem làm người tốt có lợi hay làm cường đạo có lợi, cho dù làm cái gì thì cũng phải cần vũ khí, nếu không dù mẹ xây tường đá cao tới 80 trượng cũng vô ích mà thôi.” Vân Chiêu thuyết phục mẹ:
“ Thành Tây An có đồ sắt, nhưng không cho rèn vũ khí, chỉ, điều này phạm kỵ húy đấy, với lại còn phải tốn một khoản tiền lớn, nhà ta không có đâu.”
“ Cho nên mới phải đi phủ Tây An một chuyến, xem có cách nào kiếm tiền không? Ở đây toàn quỷ nghèo, cho dù con có cướp của họ vẫn là tên cướp nghèo.”
- Con là đứa trẻ mà cũng biết làm ăn à?
“ Con là Lợn rừng tinh mà.” Vân Chiêu kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, đi hài vào chạy ra ngoài:
Tiền Đa Đa thay thứ áo lòe loẹt ở thanh lâu bằng vài thô, tóc để xõa không búi cầu kỳ nữa, càng thêm vẻ đẹp thuần khiết đáng yêu như sương mai, tiểu nha đầu này đang ngồi ngây ra nhìn cây thạch lưu trong sân, thạch lựu cuối mùa hè đã to bằng nắm đấm, hai tháng nữa là chín, đây là chuyện rất nhiều đứa bé mong đợi.
Vân Chiêu phát hiện nha đầu này hình như rất thích ngây người, cứ như mang tâm sự, tới gần hỏi:” Ngươi thích ăn thạch lựu à?”
“ Thích, chỉ là cơ hội ăn thạch lựu không nhiều.”
“ Ta luôn muốn hỏi ngươi, ngươi là người Dương Châu, vì sao lại biết nói tiếng Quan Trung?”
Tiền Đa Đa ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất tự hào:” Ta còn biết nói tiếng Dương Châu, Thục Trung, Quan Thoại, trước khi bị bán tới Quan Trung, ma ma cho người dạy ta cả tiếng Quan Thoại nữa.”
Ngươi tưởng bản thân giỏi lắm à, Vân Chiêu phun luôn một câu: “ What is your name?”
Tiền Đa Đa ngơ ngác lắc đầu chẳng hiểu gì.
“ How are you? Vhere are you from?”
Tiền Đa Đa càng hoang mang, nó đang cố lắng nghe để phân biệt là giọng nơi nào, nhưng nghe mãi không ra, cuối cùng phải tiếp tục lắc đầu.
Vân Chiêu đắc ý lắm, nếu nha đầu này mà đối thoại được với y, y sẽ hỏi số WeChat ngay.
“ Vừa rồi ngươi nói tiếng nơi nào thế? Sao giống tiếng nước Hồng Mao thế?”
“ Hả? Ngươi từng gặp người Hồng Mao rồi à?”
Tiền Đa Đa gật đầu:” Gặp rồi, ở Dương Châu nhiều lắm.”
Vân Chiêu trầm tư chốc lát, quyết đoán nói:” Sau này ta sẽ tìm lão sư nước Hồng Mao cho ngươi, ngươi phải học được tiếng của họ.”
“ Không phải là ngươi biết nói sao, vì sao muốn nô nô học nữa? Người nước Hồng Mao tóc đỏ mắt xanh như quỷ ấy, trông sợ lắm.”
“ Ta biết một chút tiếng Hồng Mao thôi. “ Nghĩ tới giờ này nước Anh còn đang nội chiến, Vân Chiêu tiếc vì sao mình lại không học tiếng Hà Lan, Tây Ban Nha, thật thiệt thòi, thời này người Anh tới Đại Minh không nhiều:
“ Ai dạy ngươi thế?”
“ Ta là Lợn rừng tinh.”
“ Nói dối. “ Tiền Đa Đa che miệng cười khúc khúc, giờ nó biết tính Vân Chiêu rồi, không nhát như trước nữa, cũng không nhất thiết phải lúc nào cũng đóng kịch:
Nha đầu thật chết người, dáng vẻ của nha đầu khi cười vô cùng khả ái Vân Chiêu không kìm được xao xuyến, nhất thời mồm mép ba hoa: “ Hừ hừ hừ, đợi một ngày ta hiện nguyên hình, hóa thành lợn rừng to như núi, bé xíu như ngươi, không đủ cho ta dẫm một cái đâu.”
“ Ngươi là Trư Bát Giới chắc. “ Tiền Đa Đa bĩu môi:
Vân Chiêu nhảy dựng lên: “ Í, ngươi xem Tây du ký rồi à?”
Tiền Đa Đa cũng giật mình: “ Í, ngươi cũng biết Tây du ký sao?”
“ Ta nghe người thuyết thư kể, còn ngươi.”
“ Ta xem sách.”
“ A, ngươi mau mau lấy cho ta xem.”
“ Ta xem xong đốt rồi.”
“ Ta liều mạng với ngươi ...”
Thế là hai đứa nhỏ cười khanh khách đuổi nhau trong sân.
Từ tiên sinh khẽ gõ cờ, trông có vẻ nhàn nhã, ông ta hẹn Phúc bá chơi cờ mà mãi chẳng thấy đâu, song cũng không vội.
“ Tiên nhân chỉ lộ.” Vân Chiêu chạy qua đẩy tốt lên:
Từ tiên sinh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đánh cờ với loại mù cờ như Vân Chiêu chỉ làm nhục kỳ nghệ của ông ta.
Đối thủ của ông ta chỉ có Phúc bá, hai người là cao thủ đi một bước thấy mười bước, lý giải về cờ đã sớm vượt qua khái niệm thắng bại.
Từ tiên sinh đẩy kẻ phá thối ra, đặt quân cờ về chỗ cũ, trêu:” Sao, đã tuần thị vương quốc của ngươi xong rồi à?”
Vân Chiêu chỉ nói một chữ:” Nghèo.”
Từ tiên sinh mắt vẫn nhìn bàn cờ, tay ướm thử vài nước đi vẫn chưa hài lòng:” Nghèo à? Nghèo là đúng, nhà ngươi nếu làm cường đạo sẽ thành cự phú, ta chỉ khuyên ngươi diệt hùng tâm tráng chí của mình, suy nghĩ làm sao phú quý cả đời mới là đúng đắn.”
“ Vì sao ạ?”
“ Ông trời ấy, đừng thấy đa phần ông ta mù mắt, nhưng một khi mở mắt ra, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Ngươi cứ nhìn Tào Tháo, Phù Kiên là biết, nếu không có vận khí lớn, thắng bại khó lường.”
Vân Chiêu toét miệng cười:” Nếu là nói tới vận khí, học sinh có thể khẳng định, trên đời này không ai có vận khí hơn mình nữa.”