Cái gì không nói, nói tới vận khí thì Vân Chiêu rất tự tin, so với chuyện y đã trải qua, toàn bộ người có vận khí trên lịch sử đều là rác.
Riêng chuyện Lợn rừng tinh đã đủ thần kỳ rồi, giờ Vân Chiêu to gan lắm.
Trước kia y luôn né tránh chuyện này, chỉ có người ta xì xầm sau lưng y là Lợn rừng tinh, giờ mới nhận ra, mình sai rồi, nên giờ y tích cực nhận mình là Lợn rừng tinh, vì nói nhiều rồi sẽ chẳng ai để ý nữa, nếu y làm ra việc gì vượt ngoài giới hạn, người ta cũng chỉ nửa sùng bái, nửa ghen tị nói --- Lợn rừng tinh chuyển thế mà.
Vì y suốt ngày nhận mình là lợn, cho nên bị Tiền Đa Đa gọi là "đồ ngốc", Vân Chiêu đáp lại "đồ hồ ly tinh".
Trong Tần Lĩnh dã thú đông đúc, một con lợn thành tinh với một con hồ ly thành tinh có là gì đâu.
Thái độ của Từ tiên sinh với Tiền Đa Đa không tốt, thế nhưng tiểu nha đầu này học vừa nhanh vừa tốt, thế nên không thể không lấy ra chút tinh lực ứng phó với nó.
Mỗi tội có người so sánh, cuộc sống của Vân Chiêu trở nên gian nan.
Đám người Vân Dương, Vân Quyển ở mặt đọc sách đem so với Vân Chiêu thì chẳng khác gì bọn ngốc, nhưng từ khi Tiền Đa Đa tới, Vân Chiêu biến thành lợn thực sự.
Lúc này Vân Chiêu tựa như một tảng đá dựng đứng giữa dòng nước, buổi sáng bị Từ tiên sinh và Tiền Đa Đa dùng trí tuệ ngược đãi, đến chiều lại bị Vân Mãnh và Vân Dương dùng thể lực hành hạ.
Từ sáng tới tối, cuộc sống phong phí vô cùng.
Bây giờ trong nhà đông người lên, cho nên rất tấp nập, bất kể là mười hai tỷ muội bỗng dưng xuất hiện của y, hay là Tiền Đa Đa vừa tới, đều có cuộc sống nhỏ vui vẻ ở đại trạch Vân thị.
Đám tỷ muội sau khi bị mẹ quản thúc nghiêm ngặt, cuối cùng cũng đã được rời nội trạch ra trung đình chơi rồi.
Đám nữ oa ít kiến thức này vẻn vẹn vì hai cái xích đu, vài quả cầu lông gà mà vui như những con chim nhỏ.
Cơm nước của Vân thị rốt cuộc không lãng phí, hai tháng được ăn no cái bụng, các tiểu cô nương đã khôi phục được sức sống thiếu nữ, ai nấy hoạt bát vui vẻ.
Tiền Đa Đa tới muộn nhất, vậy mà chẳng mấy chốc nó đã thành đại tỷ trong đám này, đó là vì nó biết trang điểm, biết nhảy dây, biết đá cầu, thậm chí chơi xích đu cũng giỏi nhất.
Không gian hoạt động của các nha đầu lớn lên liền khiến không gian sinh hoạt của Vân Chiêu bị thu hẹp, không chỉ y đâu, cả Phúc bá, Vân Mãnh cũng bị mẹ đuổi khỏi trung đình, sống chen chúc với Từ tiên sinh.
Bây giờ Vân Chiêu linh hoạt hơn nhiều rồi, ít nhất Vân Mãnh muốn đá y phải tốn công sức, không phải nhấc chân mà đá được.
Một tiểu khuê nữ mặc váy xanh cười khanh khách được xích đu đưa lên rất cao, Vân Mãnh và Vân Chiêu cùng ngước mắt nhìn.
“ Tiền Đa Đa dạy tiểu muội chơi xích đu đấy, thật là nguy hiểm, thúc mà muốn xử lý nó, cháu có thể vào giúp.” Vân Chiêu ác độc kiến nghị Vân Mãnh:
Vân Mãnh mặt đầy lo lắng vung tay bợp Vân Chiêu:” Đứa bé đó chưa bao giờ được vui vẻ như vậy.”
“ Nếu như bỏ gạch xanh khỏi chân cháu, cháu có thể dẫn khuê nữ của thúc ra cho thúc xem. “ Vân Chiêu đang bị huấn luyện mềm dẻo, hai chân kéo căng đã đành còn bị đặt gạch lên:
Vân Mãnh thêm một viên gạch vào chân Vân Chiêu, nắm hai chân y kéo mạnh, hết ức thô bạo: “ Dạng hẳn chân ra, đau một chút, sau này có lợi cho cháu.”
Vân Chiêu dùng đủ thủ đoạn mà không ăn thua, đành từ bỏ, vì phân tán đau đớn, lại hỏi: “ Bản đồ Trường An cháu muốn đã có chưa ạ?”
“ Có rồi.”
“ Vậy đã nghe ngóng được tên tài chủ bất nhân ở đó chưa?”
Vương Mãnh nhạt giọng đáp: “ Tần vương phủ.”
Vân Chiêu xua tay ngay: “ Tần vương phủ thì bỏ đi, đổi cái nhà nào có tiền, phòng thủ lại yếu ấy.”
“ Trong thành Tây An không có nhà nào như thế, phàm là đại hộ thời buổi này có ai không thuê đao khách chứ?”
“ Còn thương hộ?”
“ Thương hộ càng coi tiền quan trọng hơn cả mạng.”
“ Vậy thì thôi, đợi cháu tới Tây An rồi tìm dê béo sau.”
Vân Mãnh nghi hoặc: “ A Trệ, cháu thực sự định làm một vụ trong thành Tây An sao?”
“ Rời khỏi thành, chúng ta muốn tìm được một nhà có nhiều tiền rất khó, lấy nhà ta mà nói, được coi là phú hộ huyện Lam Điền rồi, nhưng mà trong rương của mẹ cháu chưa tới 200 lượng bạc. “ Vân Chiêu thở dài sườn sượt, y cần một khoản tiền thật lớn để thực hiện hoài bão của mình, nhưng giống bất kỳ ở đâu, chuyện đầu tiên là phải có tiền đã, mà nơi này quá nghèo:
Vân Mãnh lại nghĩ khác: “ 200 lượng là nhiều lắm rồi đấy, thuế mùa hè sắp tới, số tiền đó đại tẩu chuẩn bị dùng nộp thuế, nếu không ta đoán bình thường bạc trong tay tẩu ấy không quá 50 lượng. A Trệ, nếu chúng ta không phải một nhà thì 50 lượng đủ cho Mãnh thúc đích thân dẫn huynh đệ xuống núi một chuyến rồi.”
Vân Chiêu tựa hồ nghe thấy háng mình đang rách, cắn răng nói:
“ Thúc nói có trong thành Tây An có đường ngầm thông ra ngoài phải không?”
Vân Mãnh nhún vai:” Từ xưa đã có rồi.”
“ Chú đừng nói là cống đấy nhé.”
“ Đúng rồi, thông tới thẳng Vị Thủy.”
Vân Chiêu mới nghe đã nhăn mặt: “ Không có lối đi nào khác ạ.”
“ Đại chất tử của ta, thành Tây An là trọng địa quốc gia, ai mà dám đào xuyên tường thành? Cháu đừng có nhăm nhe phú hộ trong thành nữa, nếu mà làm được thì đã có người làm rồi.”
Vân Chiêu định nói thì một cơn đau làm y toát mồ hôi lạnh.
Thân là thổ địa ở Quan Trung, Vân Chiêu sao không hiểu thành Tây An, không giống với tòa thành khác, thành Tây An vì tọa lạc trên cao nguyên đất vàng có chất đất tơi xốp, cho nên có hệ thống cống ngầm độc nhất vô nhị.
Thành thị khác đem nước thải thông qua cống ngầm đưa nước ra nguồn nước chảy như sông hộ thành, sông ngòi.
Thành Tây An thì khác, bọn họ xây dựng vô số cái hố trong thành dùng chứa nước thải sinh hoạt, sau đó những thứ nước này ngấm vào đất, lượng nhỏ dẫn vào Vị Thủy.
Sau khi nghe Vân Mãnh miêu tả hình dạng thực tế của thành Tây An, Vân Chiêu từ bỏ ý định dùng cống để đưa đạo tặc ra vào thành.
Đám người có tiền chết tiền không rời thành Trường An, mà rời thành Trường An lại không có tiền, đây đúng là phiền não của cường đạo mang chí lớn.
Khi ngươi một lòng đọc sách, đọc sách là toàn bộ cuộc sống của ngươi, khi ngươi một lòng muốn thành thợ mộc, hoàng vị cũng thành đá cản đường ngươi thành thợ mộc giỏi, vậy thì đánh giá một thành trì có thể bị cướp bóc không, thành việc thường ngày của Vân Chiêu.
Quá rõ ràng, thành Tây An có trọng binh canh gác, không phải là đối tượng cướp bóc.
Có điều cướp của Tiền Đa Đa thì Vân Chiêu vẫn làm được.
Có trời mới biết quỷ nha đầu đó học đâu ra tuyệt kỹ làm bánh điểm tâm Dương Châu, trong đó bánh nướng ngọt sáng nay làm là xuất sắc nhất.
Vân thị có rất nhiều quả thông, hạch đào cũng không ít, thêm vào đường bị nha đầu này lục ra được, thế là một lô bánh nướng vàng ruộm thơm giòn liền ra lò.
Cái con hồ ly tinh Dương Châu giỏi nịnh nọt này nướng bánh xong ngay lập tức đi hiếu kính Vân Nương.
Vân Nương nói một chữ "ngon", sau đó ăn liền ba cái, chia cho mười hai tiểu nha đầu sáu cái, trong đĩa chỉ còn lại hai cái.
Một cái đem tặng Từ tiên sinh, còn lại một cái, hồ ly tinh định nấp vào một chỗ ăn, kết quả là bị Vân Chiêu men theo mùi lùng ra cướp lấy.
Lâu lắm rồi không được ăn đồ ngọt, Vân Chiêu nhoắng cái đã ăn hết sạch, đến cả mẩu vụn cũng không để lại cho hồ ly tinh.
….
(*) Thành Trường An đã bị phá hủy hoàn toàn vào cuối thời Đường, tới thời Minh xây dựng lại trên di tích cũ nhưng nhỏ hơn rất nhiều đặt tên là Tây An, thế nên hai cái tên này dùng đôi khi vẫn dùng lẫn lộn.