Một quốc gia đại nhất thống không phải chỉ thống nhất về quốc thổ là xong.
Tiền đề của một quốc gia đại nhất thống phải là tư tưởng có sự đồng cảm cao độ, tình cảm người dân phải có lòng trung thành cao độ.
Lịch sử mấy nghìn năm ở Trung Quốc, thời đại được coi là đại nhất thống rất ít, vùng đất được coi là đại nhất thống rất ít.
Trong đó Trung Nguyên, Quan Trung được sử sách nhắc tới vô số lần mới miễn cưỡng lắm coi là đại nhất thống.
Dù là lúc Đại Hán hùng mạnh nhất, mảnh đất Hán Trung mà Vân Chiêu đang ở đây cũng không phải khu vực đại nhất thống, họ luôn làm phản, luôn tự cát cứ.
Hán Trung là địa bàn của Từ Ngũ Tưởng, Vân Chiêu tới Hán Trung không lâu thì Từ Ngũ Tưởng dẫn 500 đoàn luyện tới đón.
Đối với khái niệm quốc gia, dù ngay cả nhân tài bậc cao như Từ Ngũ Tưởng cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ, cho nên hắn không hiểu được sự bới lông tìm vết của Vân Chiêu.
Giáo dục bách tính không hiệu quả bằng giáo dục loại người như Từ Ngũ Tưởng, vì thế Vân Chiêu thị sát khắp Hán Trung đồng thời trò chuyện suốt dọc đường với Từ Ngũ Tưởng.
Bọn họ bắt đầu nói từ Ngũ Đấu Mễ Giáo, cuối cùng nói tới tính thực dụng của bách tính Hán Trung, cuối cùng có kết luận, cho tới bây giờ bách tính Hán Trung chưa có khái niệm tự chủ.
Điều này cần dẫn dắt, hơn nữa tốt nhất với trẻ em.
Đối với người thế hệ này, Vân Chiêu không đánh giá cao, trải qua thời đại hắc ám, liên tục bị tặc khấu dày vò, nhân tính ở Hán Trung đã sụp đổ rồi, tạo dựng lại nhân tính trên những con người đó quá khó.
May mà thời gian là thánh dược chữa trị mọi vết thương.
Mọi tai nạn rồi sẽ qua đi, đó là hi vọng cuối cùng của người sống.
Gần 400 lý trưởng của Hán Trung đều tới.
Có vài người nhìn thấy Vân Chiêu rất kích động, thậm chí là rơi nước mắt, cũng có những người tỏ ra rất bình thản.
Chuyện dễ hiểu thôi, những người kích động là lý trưởng bản địa Hán Trung được đề bạt lên, còn những tên kia đều từ thư viện Ngọc Sơn hoặc từ Lam Điền đi ra.
Hai nhóm người này phân chia ranh giới rõ ràng.
Những tên tới từ Lam Điền chủ động nhường vị trí phía trước cho những người cuồng nhiệt, còn lộ ra vẻ giễu cợt nhìn bọn nhà quê.
Thái độ của Vân Chiêu với hai loại người này cũng chia làm hai.
Với người cuồng nhiệt thì luôn tươi cười nhiệt tình vô cùng để đáp lại sự nhiệt tình của họ, không phê bình, chỉ ân cần hỏi han, người nhà có khỏe mạnh không, ở vị trí này làm việc có thuận lợi không, có khó khăn gì cần giải quyết cứ mạnh dạn đề xuất.
Những lý trưởng bản địa kiên quyết biểu thị không có khó khăn gì cả, dù là có cũng khắc phục được, chỉ cần có huyện tôn, thiên hạ không có trở ngại nào là không thể vượt qua.
Vân Chiêu không keo kiệt những lời tán dương, phàm là những cái tên nhớ được từ danh sách Từ Ngũ Tưởng chuẩn bị hôm trước, y đều nhắc tới hết, cảm tạ họ đã đứng lên dũng cảm gánh lấy trọng trách khi bách tính Hán Trung cần trợ giúp nhất.
Những lý trưởng này cũng nối nhau thề, hiến tính mạng của mình cho sự nghiệp vĩ đại của Lam Điền.
Đợi Vân Chiêu tiếp đãi xong lý trưởng bản địa, tiễn họ ra ngoài, quay đầu nhìn đám người tới từ huyện Lam Điền, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
“ Ta đem bách tính Hán Trung giao cho các ngươi đã ba năm rồi, đây chính là câu trả lời của các ngươi cho ta đấy à? Một năm trước nói với ta rằng toàn bộ dã nhân trên núi đã được an bài, Lưu Bội, ngươi nói cho ta biết, dã nhân ta gặp ở Tần Lĩnh đều là khỉ phải không?”
“ Còn nữa, đất đai Hán Trung màu mỡ, cho tới giờ các ngươi khai khẩn được bao nhiêu? Đồng liêu các ngươi ở trấn Ninh Hạ, thành Lam Điền phải chắt bóp mới có gia súc, nông cụ cho các ngươi, các ngươi đem dùng vào việc gì rồi?”
“ Ngay cả lưu khấu trên đường đi cũng không diệt hết được, các ngươi làm ăn kiểu gì thế? Chỉ ba năm thôi trấn Ninh Hạ đã tự cấp tự túc rồi, còn cung ứng lương thực cho huyện Lam Điền, Hán Trung thì sao?”
“ Đầu tư vào Hán Trung còn nhiều hơn trấn Ninh Hạ, nhưng kết quả thế nào? Các ngươi nói đi.”
Từ Ngũ Tưởng ngẩng đầu nhìn trời, hắn làm bí thư cho Vân Chiêu mấy năm, lạ gì tính tình của y nữa, có công hay không thì cứ ăn chửi một trận đã, giờ coi như mình đang mộng du, đợi Vân Chiêu nói chữ "nhưng" rồi hồn phách hẵng quay về thân thể cũng chưa muộn.
Có điều những lời này lọt vào tai lý trưởng bản địa đợi ngoài cửa làm ai nấy mặt vàng như nghệ, công tích của họ còn kém lý trưởng tới từ huyện Lam Điền.
Vậy mà bọn họ được huyện tôn khen ngợi, mà người có công hơn lại đang bị mắng chửi.
Đương nhiên cũng có người mong được mắng chửi như thế.
Hôm nay Vân Chiêu mắng rất nhiều, nhưng đợi mãi Từ Ngũ Tưởng chẳng thấy chữ nhưng mà hắn dự liệu.
“ Các ngươi là quan viên được đào tạo, phải có sự tự giác của mình, phát triển dân sinh địa phương phải tận dụng tài nguyên sẵn có, không thể chỉ biết cầu viện bên trên ... Nhớ năm xưa khi huyện Lam Điền bắt đầu cất bước, trong tay ta có gì?”
“ Trừ một đám cường đạo bần cùng ra thì ta không có gì hết, không có ai ở trên cầu viện ... Thế nên hãy đùng tới cái đầu của các ngươi đi, Hán Trung là vùng đất màu mỡ , các ngươi tranh thủ năm sau, ít nhất đạt được tự cấp tự túc, đồng thời tranh thủ dư dả một chút.”
“ Cục diện ở Tương Dương, Vũ Xương còn tệ hơn các ngươi, ta hi vọng các ngươi có thể gánh lấy trách nhiệm của mình, xác định rõ lý tưởng. Bình định Hán Trung xong, các ngươi đi tới hành trình mới.”
“ Đến ngay cả chút chuyện ở Hán Trung mà các ngươi không làm được, sao ta có thể hi vọng các ngươi khai thác tân thế giới.”
Lời của Vân Chiêu ngày một kích động, nhưng đám lý trưởng trơn tuột phía dưới chẳng mấy kích động.
Trước kia bọn họ bị Vân Chiêu lừa gạt rời khỏi Quan Trung giàu có, mang theo hành trang đơn giản, từ biệt người thân đi lên đường cứu vớt vạn dân.
Qua hai năm nhiệt tình của họ đã bị tiêu hao hết rồi, chỉ còn lại trách nhiệm với mảnh đất dưới chân.
Khác biệt lớn nhất giữa Quan Trung và Hán Trung là sự thừa nhận với quan phủ.
Ở Quan Trung chỉ cần vung tay hô hào là có thể tụ tập nghìn người vạn người tham gia vào hoạt động rầm rộ, ở Hán Trung, bách tính trước khi làm việc hỏi tiền công của họ trước.
Xây đập nước, ở Lam Điền không cần trả tiền công, bách tính biết là làm cho mình, để ruộng đồng có thêm nước tưới.
Ở Hán Trung thì bách không nghĩ thế, họ cho rằng đó là việc của quan phủ, không liên quan gì tới họ, nếu quan phủ muốn bọn họ làm việc thì phải bỏ tiền ra.
Cho nên khi đám lý trưởng hạch toán tiền lương, trong thời gian ngắn tiêu hao hết sạch vốn liếng Lam Điền cung cấp.
Tiền không còn, dân khó bảo, bọn họ đầy bụng bản lĩnh mà không thi triển được, lòng hối hận, đều cho rằng nếu ở Quan Trung thì mình đã làm thành tích lớn rồi.
Nếu không phải Từ Ngũ Tưởng tiễu phí ở Hán Trung thể hiện vũ lực cường đại không gì sánh bằng, lại đem đất đai phân phối cho nông dân, thì thậm chí cục diện ngày nay còn chẳng có.
Giờ huyện tôn yêu cầu mọi người nỗ lực sản xuất, năm sau có dôi dư, đám lý trưởng cho rằng đó là chuyện chẳng thể làm được.
Vân Chiêu cũng hết cách, đám người này đâu phải 500 đứa bé do y mua về, chỉ biết cắm đầu làm việc không đòi hỏi, bọn họ là tốt nghiệp sinh thế hệ sau của Lam Điền, đa phần xuất thân từ nhà khá giả, thậm chí từng đọc sách trước khi vào thư viện, họ biết đòi hỏi quyền lợi, làm ngang với gì được hưởng.
Lý tưởng à, cũng có, song tiêu hao nhanh lắm, giờ hết rồi.
Đó là thực tế, Vân Chiêu cũng biết vậy cho nên y tới liền mang theo vật tư chi viện.